Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1909 - Chương 1909: Thử Nghiệm Đòn Sát Thủ (1)

Thánh Khư Chương 1909: Thử nghiệm đòn sát thủ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mà xung quanh chiến xa bạch ngân kia cũng có bốn người, nhìn dáng vẻ thì chính là tùy tùng, hiện tại đang tiến đền tử thành Quang Minh.

“Nhanh lên, đám tôi tớ các ngươi chạy quá chậm, giữ các ngươi còn có tác dụng gì?” Thiên Cẩu lên tiếng quát tháo, rất bất mãn với tám tên Thánh Nhân thu phục được từ vũ trụ hỗn độn.

Đường đường hai Á Thánh và hai Thánh Nhân lại làm xéo xe cho một con chó! Nội tâm oán hận thế nào không cần nghĩ cũng biết, hiện tại còn bị quát mắng như thế, trong lòng mấy người hỏa khí cuồn cuộn, thế nhưng cũng không dám nói lời nào.

“Ồ, trong tử khí vô tận và khí vị hôi thối lại ngửi thấy khí tức của con chuột đất kia, vậy mà lại rất tươi mát nha, thực hiếm thấy!”

Tiểu Thiên Cẩu nhắm hờ mắt, trong lòng có cảm giác, trong nháy mắt đã mở ra hai mắt đen như mực, hai đạo thiểm điện đáng sợ lập tức chiếu rọi khu vực ngoài ngàn dặm!

Trong hư không, ánh lửa khắp nơi, ánh mắt của Tiểu Thiên Cầu và Hỏa Nhãn Kim Tinh của Sở Phong va chạm nhau, lập tức nảy sinh rung động, khuấy động ra phù văn.

“Tìm được rồi! Con chuột kia, ta xem ngươi làm sao ẩn trốn, ta không phiền thu thêm một nô bộc nữa là ngươi đâu!” Tiểu Thiên Cẩu cười lạnh nói.

Ầm ầm đùng!

Trong tinh không, tia lửa văng tứ tung giống như kim loại đang va chạm, liên tục phát ra âm thanh chói tai!

Ánh mắt kia của Tiểu Thiên Cẩu vô cùng sắc bén, cũng rất khiếp người, nó đã tu thành Thiên Nhãn, thực lực vượt xa rất nhiều người mang danh thiên tài ngút trời của vũ trụ âm gian!

Huyết mạch Thiên Cẩu Tộc rất thưa thớt, thế nhưng các cá thể đều cực kỳ cường đại, dưới tình huống bình thường mà nói, cho dù là cá thể trong thời kỳ con non cũng đã bắt đầu đi theo thần nhân rồi.

Có thể tượng tượng huyết mạch của Thiên Cẩu Tộc mạnh mẽ nhường nào, bởi vậy mới dẫn đến cường giả các nơi đều nguyện ý chăm sóc nuôi dưỡng một con. Chỉ có điều tộc này quá hiếm thấy, cho nên rất khó có được.

Khoảng cách ngàn dặm đối với tiến hóa giả cấp Thánh mà nói thì quá là ngắn ngủi. Gần như trong nháy mắt, bọn chúng đã xông đến trước tử thành Quang Minh, nhìn thấy thi cốt vô số khiến đám người kia đều kinh hãi không nhẹ, ai nấy cũng cực kỳ sợ hãi.

“Gâu, ta đến nơi nào đây? Sao lại có cảm giác giống với luyện ngục trong truyền thuyết, chỉ một số nhân vật chết đi mang theo đại khí vận mới có thể đi vào?”

Không phải tất cả mọi người đều có cơ hội đến nơi này, một số đại năng của dương gian cho rằng nơi này không phải do thiên nhiên tạo thành, mà có lẽ là do đại năng không thể đoán nào đó ở thời cổ xưa đã bố trí.

Thường nhân mà vô tình đến được nơi này, chắc chắn đều liên quan đến một số trật tự cũng quy tắc đáng sợ trong đó.

“Mợ nó, luyện ngục a, ngay cả Thiên Tôn đều chưa từng đến đây đâu! Tại sao ta lại gặp phải chứ, ta...” Tiểu Thiên Cẩu sợ hãi nói.

Chẳng qua thì nó rất nhanh đã bình tĩnh lại, chân thân của nó chưa tiến vào trong tử thành, hơn nữa bản thân nó vẫn chưa chết, cũng chưa từng đặt chân lên con đường luân hồi, thế thì có cái gì phải lo cơ chứ? Chỉ cần không tùy tiện xông vào thì sẽ không xảy ra nguy hiểm, men theo đường cũ quay lại là được.

Nó không hiểu biết nhiều lắm về Luyện Ngục, bởi lẽ đây là thứ mà đại nhân vật siêu cấp khủng bố mới có thể nghiên cứu, nó chỉ là nghe trộm được chút ít thông tin “đầu thừa đuôi thẹo” mà thôi.

Tại dương gian, cơ cấu tầng cấp vô cùng nghiêm ngặt, rất nhiều công chuyện nếu không đủ cấp bậc đều không thể nhúng tay vào.

Sở Phong lui ra đằng sau tiếp cận tử thành Quang Minh, trốn ở phía sau một đống thi thể, hắn biết con chó cổ quái ở phía xa kia đã phát hiện ra hắn, nó có Thiên Nhãn, hơn nữa còn rất mẫn cảm với mùi vị, không hổ là xuất thân cẩu tộc.

Trong nháy mắt Sở Phong liền biết những người kia là ai, bởi thông qua ngao hồn của đèn Cửu U Thi Hỏa, có thể biết được ai là chủ mưu sau lưng đám người Trình Vi và Võ Thừa Thiên. Trong lúc nhất thời, lửa giận vốn âm ỉ trong lòng Sở Phong lại bùng lên.

Bởi vì hắn biết rõ, con cẩu kia chính là sinh vật của dương gian, chính bọn chúng là kẻ huyết tẩy Đại Mộng Tịnh Thổ, mưu đồ cướp đoạt Hô Hấp Pháp, vì thế mới dẫn đến cái chết thảm của Tần Lạc Âm.

“Cặn bã, con chuột kia mau lăn ra đây, nhìn thấy thần thánh linh trưởng loại giá lâm còn không qua đây nghênh giá!”

Tiểu Thiên Cẩu há mồm kêu lớn, lực xuyên thấu của sóng tinh thần xuyên rất mạnh, vang xa cả mấy chục dặm, âm thanh cực kỳ rõ ràng truyền đến tai Sở Phong.

Cặn bã? Con chuột? Sau khi Sở Phong nghe thấy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, ngay cả một con chó của dương gian cũng dám kiêu căng ngạo mạn như thế, tùy tiện liền nhục nhã tiến hóa của vũ trụ âm gian, quả thực không phải thứ gì tốt.

Sở Phong không thèm phản ứng lại nó, chỉ kiểm tra lại những khí vật trên người mình, thời thời khắc khắc chuẩn bị giết cẩu!

“Con chuột đất kia, tai ngươi điếc rồi hay sao? Không nghe thấy triệu hoán của cường giả Thiên Tộc hả?” Một tên Á Thánh quát lên, mang theo khí thế lặng lệ phóng ra công kích về phía trước, ý đồ lấy lòng Thiên Cẩu Tộc tự xưng Thiên Tộc kia.

Chỉ là tôi tớ của một con chó, lại còn can tâm tình nguyện làm nô bộc, điều này khiến ánh mắt Sở Phong càng thêm lạnh lẽo. Thời đại này còn có người sống không bằng một con chó, có người ngay cả con chó cũng không bằng, quả thực quá đáng thương.

Nhưng điều càng khiến người ta cảm thấy đáng thương chính là, mấy người kia lại rất nguyện ý làm tôi tớ cho một con chó.

Sở Phong vừa hay chỉnh lý tốt khí vật trên người, lập tức bước ra ngoài, nói: “Cẩu gia nương này của ngươi để mấy người kéo xe cho nó, quả nhiên là nhân mô cẩu dạng ha, nói trắng ra thì bản thân mấy người còn không bằng một con chó nhỉ?”

Sau khi Tiểu Thiên Cẩu nghe được những lời kia, lông chó toàn thân đều dựng đứng, một miệng đầy răng nanh trắng muốt lộ ra, ánh mắt lạnh lẽo giống nhìn Sở Phong như đang nhìn một người chết.

“Các nô bộc của ta, mấy người các ngươi ai sẽ mang con chuột kia qua đây, lũ người sinh ra từ loạn táng địa của âm gian đều là lũ ngu xuẩn, luôn tự cho mình là thiên tài, thực ra lại chẳng là cái thá gì. Nếu như đặt trong dương gian thì cũng chẳng khác nào củi mục!”

Nghe những lời âm lãnh kia của Tiểu Thiên Cẩu, một tên Á Thánh khác trực tiếp đứng ra, lên giọng quát lớn: “Sở Phong, còn không qua đây khấu kiến sứ giả của Thiên Tộc, chớ nên mắc sai lầm.”

Sở Phong không để ý đến gã, hắn chẳng có gì để nói cùng hạng người can tâm tình nguyện làm nô bộc cho một con chó cả.

Bình Luận (0)
Comment