Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong đến đây không phải vì dược thảo hay Hô Hấp Pháp, mà chỉ vì muốn nhìn vùng vũ trụ này một lần cuối, đồng thời nghe ngóng mấy tin tức đang thịnh hành.
“Các ngươi đều đồng tình Sở Phong, cảm thấy kết cục của hắn và Lôi Công, Thiên Đao đều quá thê thảm sao? Ta lại không cho là như vậy. Chỉ là châu chấu đá xe, tội gì lại phải làm thế, nếu như bọn họ không làm mấy chuyện gọi là liều mạng quyết chiến đó thì Âm Gian cũng không đến nỗi thảm như bây giờ. Các ngươi cũng thấy rồi đấy, bởi vì những người này không chịu khuất phục nên dẫn đến kết quả thế nào? Người Dương Gian mới chỉ giơ lên bàn tay chưởng một phát đã lập tức xoá sổ mấy hành tinh. Tất cả mọi hậu quả đều là do lỗi của bọn họ.”
Tại một tửu lâu có vị trí mặt tiền ngay tại quảng trường phồn hoa, có người đang ba hoa khoác lác nói ra vài lời như vậy. Lời vừa nói ra lập tức khiến vài người bất mãn, ồn ào nghị luận.
“Nói thế nào nhỉ, ngươi có phải hay không cảm thấy chúng ta nên quỳ gối chờ người Dương Gian đến, dựa vào tâm tình của bọn họ mà quyết định vận mệnh của chúng ta? Đến cuối cùng, dù có bị giết hay bị lóc xương, hoặc là được buông tha, cũng không nghĩ đến việc chống lại bọn họ sao?”
Tên trung niên nói chuyện trước đó cười gằn, nói: “Đánh không lại còn muốn ra tay, đây là không tự lượng sức mình, quá ngu ngốc! Ta không thể không nói đến Lôi Công, ông cụ này đúng là già đầu rồi nên khó dằn lòng được, đáng lẽ ra không nên ra tay mà cứ an tâm dưỡng lão cho tốt. Còn tên Sở Phong kia nữa, tên ma đầu này cũng nên an phận thủ thường đi chứ. Nếu hắn biết lấy đại cục làm trọng thì nên để cho người Dương Gian bắt đi, kết quả hắn lại không chịu thua. Vì giết hắn, người Dương Gian làm lớn chuyện lên, thế là thương tổn đến biết bao nhiêu người vô tội.”
Ngay lập tức, một đám người bùng nổ. Có người trách mắng: “Ta thế nào có cảm giác ngươi trời sinh là đồ hèn nhát đâu. Người Dương Gian trong mắt ngươi cao cao tại thượng, thực lực mạnh mẽ nên nói gì cũng đúng, mà chúng ta bên này liên tục đấu tranh đều là sai sao?”
Người kia lắc đầu, nói: “Vốn là như vậy. Nếu như không có ai nhảy ra đối nghịch, người Dương Gian giết một đám người rồi cũng sẽ dừng tay thôi. Ta phải nói rằng, mấy vị tiền bối như Thiên Đao, Lôi Công hay Sở Ma Đầu quả thật không biết tự lượng sức mình.”
Chỗ này quả nhiên không còn cách nào giữ được sự yên tĩnh, biến thành chiến trường tranh luận kịch liệt.
Tiến Hoá giả đồng ý với quan điểm của người kia tuy rằng ít nhưng cũng có mấy người, khiến cho vài vị cao niên tức giận đến mức run rẩy, ngón tay chỉ về phía những người kia, sắc mặt đỏ chót.
“Bại hoại! Cao thủ Dương Gian đến đây bắt ngươi quỳ trên mặt đất, thế mà chỉ mới không giết ngươi mà ngươi đã cảm thấy bọn họ đang ban phát đại ân. Nếu như bọn họ ném cho ngươi mấy khúc xương, ngươi có phải hay không sẽ rối rít vẫy đuôi? Tiến Hóa giả của chúng ta như Lôi Công, Bỉ Ngạn Hoa, Thiên Đao đi chinh chiến, đi chém giết, dù phải đổ máu mất mạng, khó khăn đến nhường nào cũng muốn cùng kẻ địch đồng quy vu tận, thế mà ngươi lại cảm thấy bọn họ không đủ mạnh, không cảm tạ ân đức của bọn họ. Đúng là đồ nô lệ thành thói!”
“Lão già này, ông mắng ai đó?” Nam tử trung niên kia xấu hổ vặc lại.
Sở Phong ngồi một bên nghe bọn họ tranh cãi một lúc cũng đã hiểu rõ tình hình ở đây, nhưng hắn vẫn thờ ơ không động lòng. Giờ đây hắn đã coi nhẹ chuyện sống chết, còn phải đi đến vũ trụ Dương Gian, những này chuyện vặt vãnh này căn bản không đáng để coi trọng.
Lúc này, có người nói: “Ngươi chỉ được cái mạnh miệng, nói ẩu nói tả. Lỡ như Sở Phong không chết mà xuất hiện ở đây, khẳng định sẽ chưởng chết ngươi.”
Người đàn ông trung niên kia bĩu môi xem thường, nói: “Nhiều ngày trôi qua rồi mà cũng chỉ tìm được một vài giọt máu hoạt tính của hắn, xem ra cũng chẳng cho thấy được điều gì. Tên ma đầu này chết chắc rồi, huống hồ, dù hắn có ra được thì cũng đã tàn phế. Mà giả sử hắn có đến đây được cũng phải nói đạo lý đã chứ."
“Kẻ như ngươi mà cần phải nói đạo lý gì chứ?” Có người quát lớn.
Sở Phong nghe trong chốc lát, cảm thấy quá ồn ào bèn đi qua. Lập tức, ở đây yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nơi huyên náo phồn hoa như vậy mà giờ lại yên tĩnh đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều trố mắt há mồm, có mấy người còn đang phát run, có kẻ vì kích động, cũng có kẻ là bị doạ cho sợ hãi.
Bọn họ đang nói xấu sau lưng hắn, thế mà chính chủ lại bỗng nhiên xuất hiện!
“Sở Phong, ngươi... muốn làm gì?” Người mới nãy còn ba hoa khoác lác sợ đến run rẩy, không ngừng lùi lại.
“Ầm!”
Sở Phong không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi đến trước mặt gã rồi đè xuống một cái. Bắt đầu từ hai chân, cơ thể của người nọ không ngừng tan rã rồi biến mất.
Người này kinh sợ kêu to: “Ngươi không thể làm như vậy, chuyện gì cũng từ từ, có lý cũng phải nói ra đã chứ!”
“Ngươi đã gọi ta là Ma Đầu thì ta còn cần đạo lý làm gì. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ làm Ma Vương!” Sở Phong bình tĩnh nói, đối với loại người như thế không cần phải nhiều lời.
Hắn cất bước đi xa, rời khỏi Phế Đô.
Sau đó không lâu, hắn lần lượt bái phỏng từng đại cường tộc, bao gồm cả mấy tộc ở mười vị trí đầu còn sót lại. Đương nhiên hắn chỉ đến trong âm thầm, khiến cho mấy môn phái Tiến hoá này bất an mãnh liệt, không biết vì sao hắn lại đến, đầu phình to như cái đấu, cảm nhận sâu sắc sự sợ hãi.
Là người dám cùng Dương Gian ăn thua đủ, đến cả Thiên Tôn cũng đã chết mà hắn còn có thể sống sót nên hắn đi đến đâu cũng làm người ta kiêng kỵ, lông tóc dựng đứng cả lên.
Một vài đạo thống vô cùng chột dạ. Bọn họ từng quanh quẩn bên ngoài Đại Uyên, muốn làm vài chuyện không thể lộ ra ánh sáng, nên bây giờ đều đang lạnh toát sống lưng, lo sợ Sở Phong biết chuyện nên tới cửa thu nợ.
Thật ra, bọn họ đã suy nghĩ nhiều rồi, Sở Phong chỉ là đến truy hỏi một vài vấn đề liên quan đến Dương Gian mà thôi.
Dương Gian từng ở vũ trụ Hỗn Độn hàng phục rất nhiều Tiến Hóa giả, một phần trong đó chính là Tiến Hoá giả đến từ vũ trụ Âm Gian tới Hỗn Độn để tìm kiếm quả Chiến Thần.
Một bộ phần người đã khuất phục người Dương Gian, trở thành bộ hạ, thậm chí là nô bộc của bọn họ, rồi mới trở về vùng vũ trụ này.
Lúc khai chiến với đệ tử đại giáo của Dương Gian, Sở Phong đã dùng vật chất quỷ dị cất giữ trong hồ lô Thanh Bì để tiêu diệt bọn họ, đồng thời cũng giết sạch sành sanh đám Thánh nhân của Âm Gian.