Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cái kia sẽ không phải là... quả vị cấp độ Thần Vương siêu việt đấy chứ?” Ngay cả âm thanh mà Tiểu Chu Tước phát ra cũng run rẩy.
“Không nhìn nữa!” Sở Phong quả quyết xoay người rời khỏi, nơi này tràn ngập mê hoặc, thế nhưng hắn rất rõ thực lực hiện tại của mình, nếu tham lam xông vào sẽ chết không có chỗ chôn.
Cho dù hắn có hộp đá trong tay đi nữa thì quá nữa cũng không kịp sử dụng, còn chưa chạy vào trong thì e là đã ngỏm củ tỏi!
Sở Phong đi ra ngoài không lâu liền túm cổ một con Hắc Hồ đã đạt đến trình độ cấp Thánh, sau đó mạnh mẽ trấn áp nó, phân ra một sợi hồn quang khống chế cơ thể hắc hồ, thử dùng nó để đi vào trong cấm địa đoạt bảo.
Chỉ thử duy nhất lần này, sẽ không dừng chân quá lâu ở đây.
Bởi mục tiêu của hắn là hai lá bùa trên chiếc bàn ngọc thạch kia, thứ kia cách bên ngoài gần nhất.
Thế nhưng Hắc Hồ vừa mới đặt chân vào trong thì đã bị một luồng sáng chói mắt xuyên thủng, có màu vàng, có đỏ sẫm, có màu bạc... tất cả đều rất dài, những luồng sáng giống như rắn thần uốn éo, xuyên thủng hư không.
Hắc Hồ chết thảm, ngay cả một phần ánh sáng năng lượng tinh thần mà Sở Phong sử dụng cũng bị hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất, có thể nói là hình thần câu diệt.
“Đi thôi!” Sở Phong thở dài, rất quyết đoán xoay người rời đi. Nơi này tuy có nhiều đồ tốt, nhưng lại không phải địa phương mà trình độ như hắn và Tiểu Chu Tước có thể đặt chân đến, bọn họ không có cách nào hưởng thụ.
Cho dù có động tâm thì cũng không được, nếu như không chịu được cám dỗ thì có khả năng sẽ trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.
“Thật đáng tiếc mà!” Tiểu Chu Tước cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, quả thực là đi một bước ngoái lại ba lần, dáng vẻ giống hệt như con gà mổ thóc, ở đó mà tiếc nuối không thôi.
Một đường hữu kinh vô hiểm, hai người Sở Phong cuối cùng cũng ra ngoài. Dù sao cũng là men theo đường cũ để rời khỏi, đã từng đi qua một lần thì sẽ không còn tiếp tục bị vây khốn trong thảo nguyên mênh mông kia nữa.
Đứng ở bên ngoài cấm địa, Sở Phong rốt cuộc cũng thở phào một hơi, sau đó liền lấy ra hai lá bùa, đưa cho Tiểu Chu Tước một tấm rồi bảo nó cất kỹ.
“Ta... không cần.” Tiểu Chu Tước thẹn thùng, như vậy rất xấu hổ đó có biết không! Dù sao thì lần tiến vào cấm địa này, tất cả đều nhờ Sở Phong hóa nguy thành an, nếu như chỉ mình nó tiến vào thì chỉ sợ không chết ở Hoàng Lạc Pha thì cũng bỏ mạng dưới nanh vuốt của hung thú.
Sở Phong trực tiếp dúi lá bùa cho nó, không cho nó cơ hội cự tuyệt. Hắn từng nói rằng muốn dẫn nhóc rời khỏi thế giới tràn đầy vật chất quỷ dị này, kết quả bây giờ vẫn chưa thực hiện được lời hứa.
Lão Chu Tước có ân tình không nhỏ với hắn, không thể nhìn mặt ông ấy lần cuối cùng thực sự khiến hắn tiếc hận không thôi, cũng chỉ có thể chiếu cố nữ nhi mà ông để lại tốt hơn.
Sở Phong giữ lại cho bản thân một lá bùa trắng, sau đó không khỏi nhìn kỹ một lần, nếu như lúc này hắn bị giết chết, không biết liệu có trực tiếp xuất hiện trong Tử Thành ở luyện ngục không đây?
Nghe ý tứ của tiểu đạo sĩ thì một khi cầm loại bùa này, bất luận bị kẻ nào giết chết cũng không sợ, bởi vì hắn có thể trực tiếp đi vãng sinh, đây chính là một loại tín vật chuyển thế, cũng được coi là giấy thông hành vượt qua mọi cản trở.
Hắn biết, trong vòng trăm năm nhất định sẽ còn phải đây đến một lần nữa, nói thế nào thì hắn cũng phải lấy một tấm cho tiểu đạo sĩ, làm phụ thân tốt thì không thể để nhi tử chịu thiệt a.
Sở Phong ra khỏi cấm địa, cực kỳ đề phòng và thận trọng, hắn sợ có kẻ địch canh giữ bên ngoài.
Thực tế mà nói thì hắn suy nghĩ nhiều rồi, mười năm trôi qua, những kẻ kia đã rời đi từ lâu. Ở mảnh thế giới này, thần chích cũng chỉ có tám trăm năm thọ nguyên, sau đó sẽ bị sương xám ăn mòn, không người nào sẽ nguyện ý lãng phí mười năm thời gian để ngồi canh nơi này.
Tâm tình Sở Phong liền trở nên tốt đẹp, ngửa mặt lên trời mà nói: “Lá bùa tới tay, thiên hạ ta có!”
Sau đó, hắn liền cảm thấy có chút là lạ, trơ mắt nhìn một vật sáng từ trên trời rơi xuống, không lẽ đây chính là dị bảo rớt xuống từ trên trời?
Sau đó hắn liền lâm vào bi kịch, thứ kia nào phải dị bảo gì! Chính là từng mảng sấm sét như chân long giáng lâm, nháy mắt đã bổ xuống chỗ hắn, tốc độ nhanh đến nỗi căn bản không thể né được!
Răng rắc!
Chừng mấy trăm đạo điện quang hình rồng lao đến, toàn bộ đều đánh vào trên người hắn. Trong nháy mắt, chiến y của Sở Phong bị phá rách, cả người như vật thể cháy đen.
“Đi con mợ nhị gia nhà ngươi, sao lại khiến lão tử đẹp trai không quá ba giây hả? Vừa mới hăng hái một chút, ngươi liền khiến lòng ta vỡ vụn, muộn một chút nữa rồi đánh thì không được sao?!”
Sở Phong nổi giận đùng đùng mà nguyền rủa không ngớt.
Hắn đột nhiên ý thức được xảy ra chuyện gì, mười năm này khi hắn vận chuyển dị thuật hấp thụ lượng lớn hạt thần tính và bộ phận vật chất đạo tổ, năng lượng nội thể của hắn lúc này đã vượt xa trước nhiều lắm.
Ở thế giới này, lượng hạt thần tính hấp thụ mỗi một tháng đều có giới hạn nhất định, nếu vượt qua giới hạn sẽ bị sét đánh liên tục.
Mà ở trong cấm địa, loại tình huống này chưa từng xảy ra bao giờ, hắn còn cho rằng là không sao, có thể thong dong tránh khỏi loại nguy hiểm này, ai ngờ được vừa mới ra khỏi cấm địa đã bị thanh toán!
Từ đó có thể thấy được sự khủng bố của đệ nhất cấm địa, ngay cả quy tắc của thiên địa cũng không thể can dự vào, pháp bất giáng lâm, vùng đất này quá siêu nhiên.
Sở Phong nhanh chóng lấy các loại pháp khí bên trong hộp đá vứt ra, hộp đá tất nhiên sẽ không sợ sét đánh, nhưng mà nhưng dược thảo cùng các loại binh khí kia cũng sẽ được bảo vệ.
Tiểu Chu Tước giống hệt mẫu thân của mình, đều đi theo con đường tiến hóa thông thường của thần cầm, từ trước đến nay chưa từng vận chuyển qua dị thuật, bởi vậy mà không lo bị sét đánh.
Răng rắc!
Ầm ầm!
Sấm sét vang dội bổ xuống, thần hồng đan xen, lôi đình chói mắt bộc phát, lập tức bao phủ khu vực mà Sở Phong đang đứng, một trận điên cuồng bổ xuống, các loại điện xà không ngừng xuất hiện.
Cảnh tượng này tương đối đáng sợ, Sở Phong rất thê thảm, từ sau khi sấm sét bổ xuống thì chưa dừng lại bao giờ.
Tiểu Chu Tước tính toán cho hắn, có lẽ trong thời gian rất ngắn thì Sở Phong đã trải qua bốn tầng lôi kiếp, hơn nữa còn có một số chồng lên nhau mà bổ xuống.
Đây quả thực là muốn lấy mạng hắn mà, không chừa lại đường sống.