Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, đạo lôi kiếp thứ năm cuối cùng cũng đến, màu sắc thay đổi, đen kịt đến dọa người, còn tỏa ra ánh sáng đen bóng, đem cơ thể hắn đánh xuyên.
Thế nhưng Sở Phong vẫn cứng rắn chống chọi lại, cho dù khắp cơ thể đều là vết máu loang lổ, rất nhiều nơi bị lôi quang xuyên thủng thì hắn cũng không lùi bước, trực tiếp sống sót qua lôi kiếp.
Chỉ có điều, sau khi lôi kiếp thứ năm qua đi thì hắn liền ngửa mặt nhìn trời, sắc mặt phút chốc trắng bệch, bởi vì lại một tầng thiên kiếp sắp giáng lâm! Đây quả thực là không có điểm cuối? Không đánh chết hắn thì nhất quyết không bỏ qua?
Thế là Sở Phong dứt khoát chạy trốn, chạy vào trong đệ nhất cấm địa.
Trong truyền thuyết lôi kiếp của dị vực mà hắn đã tìm hiểu, phàm là vượt qua năm tầng lôi kiếp đều sẽ có được tư cách thành thần, tiềm lực kinh người, tương lai có thể thành thần chích.
Nếu thực sự là như vậy thì đây cũng chính là lần cuối.
Thế nhưng sau khi hắn sống qua năm tầng thiên lôi mà thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, đây là muốn gom góp sấm sét mười năm để bổ hắn có đúng không!
Cài này vượt xa giới hạn của thế hệ thần chích trẻ tuổi trên cao nguyên Hung Thú, Sở Phong không muốn sống sờ sờ bị sét đánh chết, bởi vậy mới bắt đầu tránh né.
Sau khi tiến vào trong đệ nhất cấm địa, hết thảy đều đột nhiên dừng lại, lôi quang cũng biến mất không thấy.
Sở Phong trốn ở trong cấm địa, trực tiếp ăn luôn một gốc dược già hai vạn năm, toàn thân lập tức chấn động. xương cốt giống như bị kéo căng, huyết khí sôi trào giống như phượng hoàng đỏ bay ra khỏi cơ thể, sau đó nở rộ ra xích hà cuồn cuộn.
Sau khi hắn chữa trị thương thế liền nhìn thấy Tiểu Chu Tước đang đưa lưng về phía hắn, nhóc đang ở chỗ xa vận chuyển Hô Hấp Pháp của Phật Tộc, đang tu hành.
Đại Lôi Âm Hô Hấp Pháp trên người hắn chính là do lão Chu Tước đưa cho, trải qua sự chỉ điểm của Thiên Tôn hồ ly què chân thì đã được bù đắp thêm Dương Gian Pháp, có thể tu đến cảnh Ánh Chiếu.
“Ta bị đánh thảm như thế, ngươi còn có tâm tình mà tu hành?”
“Mặc y phục của ngươi vào!”
Sở Phong không khỏi có chút cạn lời, chiến y của hắn đã bị sấm sét đánh cho nát bươm từ lâu, lúc này hắn thực sự quên mất tình trạng của bản thân, vẫn chỉ coi nó là một con chim hỏa hồng nho nhỏ, căn bản không coi nó là người khác giới.
Hắn lần nữa đi ra ngoài tiếp nhận công kích của thiểm điện, hắn biết sớm muộn gì thì bản thân cũng phải đối mặt, vừa hay có thể lợi dụng cấm địa để chia lôi kiếp thành từng nhóm, dựa vào cái này để tẩy lễ, luyện ra nhục thân lôi đình mạnh mẽ.
Sau một đợt lôi kiếp, Sở Phong liền quay về dạng sống dở chết dở, một hơi vượt qua sáu tầng lôi kiếp khiến xương cốt toàn thân đều gãy mất, nhìn thấy tầng lôi kiếp thứ bảy sắp sửa giáng xuống khiến hắn không thể không co giò bỏ chạy.
Đây quả thực là không có nhân tính! Đại đạo vô tình, rõ ràng là muốn giết hắn! Sau khi xông vào cấm địa, Sở Phong lập tức lấy ra một lèo sáu bảy gốc dược già, niên đại ít nhất cũng phải trên mười năm ngàn năm, bắt đầu giống như gặm củ cải lớn, một hơi liền ăn hết sạch.
Thời gian rất lâu sau, hồn quang và huyết nhục của Sở Phong đều có hồ quang điện ẩn hiện, thần quang bành trướng, huyết khí bàng bạc, hắn phục hồi lại nguyên vẹn, hơn nữa còn càng trở nên mạnh mẽ.
Đúng tiêu chuẩn của cường giả cấp Ánh Chiếu!
Sở Phong gần như đã đặt chân vào trong lĩnh vực kia, ít nhất thì nhục thân và hồn quang của hắn đã đủ lớn mạnh, chỉ thiếu một bước cảm ngộ cuối cùng.
Phía xa, ánh mắt Tiểu Chu Tước có chút là lạ. Tận mắt nhìn thấy Sở Phong một hơi vượt qua sáu lượt thiên kiếp, cái này không chỉ đại biểu cho người có tư cách trở thành thần, mà còn đại biểu cho người nổi bật trong đó, không thể không gọi một xưng hô khác, đó chính là Thần Tướng!
Không lâu sau đó, Sở Phong lại đi độ kiếp, vẫn một hơi độ sáu tầng như cũ, sau đó nhanh chân chạy về.
Có một lần, sau khi Sở Phong liền tù tì độ qua bảy lần thiên kiếp, Tiểu Chu Tước liền chấn kinh không nhẹ, đây chẳng lẽ là tư cách Thần Vương trong truyền thuyết? Phải biết là thời gian rất lâu không xuất hiện loại sinh vật kia rồi.
Hai ngày sau đó, Sở Phong không ngừng độ kiếp ở nơi này, sau khi hắn một hơi độ qua tám lần thiên kiếp, Tiểu Chu Tước chính thức cảm thấy não không đủ dùng, tâm đều có chút chết lặng.
Ngay cả bản thân Sở Phong cũng không ngờ đến sấm sét còn chưa bổ xong! Cả ngày cả đêm đều trong tình trạng độ kiếp, khi cơ thể không kiên trì nổi, hắn sẽ chạy vào trong cấm địa để tạm tránh.
Đây chính là mười năm tích lũy, hắn đã giết quá nhiều sinh vật cấp Thánh, hấp thụ vô số hạt thần tính, tích lũy vượt quá giới hạn, tất nhiên là thiên kiếp cũng sẽ có rất nhiều lần.
Hắn tin tưởng, cho dù hiện tại còn thiếu một bước cuối cùng, từ đầu đến cuối vẫn chưa lĩnh ngộ được hạch tâm của tầng Ánh Chiếu, thì hắn cũng sẽ không sợ đối thủ cấp Ánh Chiếu nữa.
Trải qua mấy ngày độ kiếp không ngừng nghỉ, hắn cũng được tính là nhục thân Ánh Chiếu hư không, huyết khí bàng bạc, lực sát thương kinh người, sự chênh lệch chỉ là một tầng giấy mỏng, chỉ cần xuyên phá là được!
Sau ba ngày ba đêm, thế giới liền thanh tĩnh trở lại, tất cả thiên kiếp đều kết thúc.
“Đi thôi, đi gặp Hồ tiền bối một chút.” Liên quan đến đệ nhất cấm địa, hắn có rất nhiều nghi hoặc và những điều không tài nào lý giải, bởi vậy muốn trực tiếp gặp mặt để thỉnh giáo hồ ly què chân.
Đây là quyết định của Sở Phong, hắn không có thời gian để lãng phí, tiếp đó hắn còn phải trải qua quá trình quật khởi và tiến hóa không ngừng, sau đó nhanh chóng trở lại âm gian.
Hết thảy của thế giới này đều là nước chảy mây trôi, đều sẽ tiêu tán, chỉ là một đoạn nhỏ trong lịch trình sinh mệnh dài đằng đẵng, bởi lẽ chiến trường thực sự của hắn không ở nơi đây.
Sở Phong và Tiểu Chu Tước đi ra từ nơi sâu vạn dặm dưới lòng đất, rời khỏi đệ nhất cấm địa.
Trên mặt đất có rất nhiều thi thể, đều đã bị gió thổi khô từ lâu. Gió bắc quét qua trăm cỏ đổ gãy, hồng trần cuộn lên, đây chính là nơi vực thẳm, lúc này đã có chút đổ nát.
Thời gian mười năm, chiến tranh đã sớm kết thúc.
Cao nguyên Hung Thú mất đi bốn vị thần, mà thần thú vực thẳm cũng chết mất sáu con, tổn thất lớn hơn một chút, thậm chí còn có ba vực thẳm hoàn toàn bị xóa sổ, rơi vào cảnh diệt tộc.
Chiến tranh tạm ngưng lại một thời gian để các bên nghỉ ngơi lấy sức.
Chỉ có điều, những cuộc chiến đấu quy mô nhỏ thỉnh thoảng vẫn phát sinh, mầm mống thù hận không phải lúc này mới chôn xuống, mà nó vẫn luôn tồn tại trong suốt năm tháng đằng đẵng từ xa xưa đến giờ.