Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2003 - Chương 2003: Trăm Năm Thấm Thoát Thoi Đưa (1)

Thánh Khư Chương 2003: Trăm năm thấm thoát thoi đưa (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Về phần vực sâu của Chu Tước, nơi này đã sớm trở thành bãi hoang phế, ai cũng biết rõ lão Chu Tước đã chết, hơn nữa còn biết được ông nằm xuống ở trong đệ nhất cấm địa.

Tiểu Chu Tước ngẩn ngơ đến xuất thần mà đứng ở nơi này, mảnh vực sâu hoang phế này là nơi nó sinh ra. Lúc này đây, nó không khỏi yên tĩnh mà nhớ lại quá khứ, mẫu thân của nó chết ở Hoàng Lạc Pha, mà huynh đệ tỷ muội của nó cũng đi dương gian rồi, đến nay sống chết chưa rõ.

“Ta muốn đến dương gian tìm bọn họ!”

“Đi thôi, trước hết cứ đi tìm Thiên Tôn thạch hồ đã.” Sở Phong nói.

Rất nhanh thì hai người đã rời khỏi.

Rừng đá rất yên tĩnh, cũng rộng lớn vô biên, trong đó còn có vài ngọn núi đá.

Lúc trước khi rời đi, toàn thân của Thiên Tôn què chân đã hóa đá, tuy rằng vẫn còn năng lực mở miệng nói chuyện, thế nhưng hành động lại bất tiện, không thể cùng hai người lên đường.

Bây giờ bọn họ đã trở về, nhìn thấy bụi bặm phủ đầy trên chiếc bàn trong động phủ, còn có một cỗ tượng đá bất động ở đó, trên người cũng bám một tầng bụi dày, thạch hồ què chân vẫn ở đây.

Thế nhưng cho dù hai người có kêu gọi nó như thế nào thì cũng không thể khiến nó tỉnh lại, ngay cả âm thanh nhỏ cũng không phát ra.

Sở Phong liền cảm ứng, nhận ra nó thực sự không có chút biểu hiện sinh mệnh nào, hồn quang biến mất, hoặc có thể nói nó đã liên kết thành một thể với cơ thể hóa đá kia, hoàn toàn trở thành đá.

“Tiền bối không còn nữa rồi, mất rồi!” Tiểu Chu Tước khóc òa lên, nước mắt lấp lánh như trân châu, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.

Sở Phong rót năng lượng vào cơ thể của thạch hồ, muốn vận chuyển năng lượng, thế nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì, nó cứ như vậy liền chết?

Hắn lấy ra lá bùa trắng bạc đặt ở trên bàn, kể cho thạch hồ tất cả những gì đã trải qua trong chuyến đi này, đồng thời cũng nói cho nó hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ là bản thân hắn có quá nhiều thứ không tài nào hiểu nổi.

Đệ nhất cấm địa kia không phải được lưu truyền là có khả năng hóa giải vật chất quỷ dị, đồng thời còn có thể khiến người ta thu hoạch được tân sinh hay sao? Thế nhưng vì sao lại có sự xuất hiện của lão bộc còng lưng kia, hơn nữa thứ kia còn do sương mù màu xám biến thành.

Đủ các loại liên tưởng cùng suy đoán khiến người ta không rét mà run.

Sở Phong nói hết những nghi hoặc trong lòng, thế nhưng thạch hồ vẫn không thể đáp lại chút nào.

“Chết rồi, chung quy vẫn là không kịp đợi chúng ta trở về, ta mang lá bùa trở về vốn là để tặng ngài đi chuyển sinh.” Sở Phong lẩm bẩm.

Tuy rằng hồ ly què chân đã nói, nó rất khó rời khỏi thế giới này, sư phó của nó đã hạ cấm pháp trên người nó, ngay cả lá bùa cũng không chắc chắn có cơ hội thành công.

Thế nhưng Sở Phong vẫn nguyện ý thử một lần, hắn cảm thấy cấp độ của lá bùa này rất cao, có lẽ có thể khiến hồ ly què chân đi chuyển thế đầu thai.

Đáng tiếc, cho dù hắn có kêu gọi thế nào thì lão hồ ly cũng không tỉnh lại, đã vĩnh tịch.

Sở Phong không khóc, bởi hắn đã sớm nếm trải qua biến cố lớn của nhân sinh từ lâu.

Trước khi đến mảnh thế giới này thì phụ mẫu hắn đã chết, bạn bè thân thiết cũng không còn người nào, hắn đã sớm trải qua quá nhiều bi thương.

Cuối cùng, hắn đốt cho lão Thiên Tôn hồ ly một chút tiền giấy, sau đó tụng một đoạn kinh vãng sinh, nếu như lá bùa đủ nhiều, hắn thực sự muốn bố trí trận pháp để đốt cho nó một tấm.

Sở Phong an ủi Tiểu Chu Tước, khuyên nó không nên quá thương tâm, nhân sinh vốn dĩ phải trải qua sóng gió bấp bênh, có một vài người sớm muộn cũng sẽ rời khỏi.

Sau đó không lâu, Sở Phong tự mình lên đường đi tu hành một mình, hắn muốn cảm ngộ trật tự của lĩnh vực Ánh Chiếu, muốn phá thủng tầng giấy mỏng ngăn cách cảnh giới hiện tại.

Sau đó ròng rã suốt mười năm, Sở Phong lúc nào cũng trong trạng thái đang nghiền ngẫm cũng nghiên cứu, bản thân hắn tích lũy đã đủ, không cần thiết phải đi hấp thụ thêm hạt thần tính nữa, nếu không sẽ bạo thể mà chết.

Năng lượng thần tính quá nhiều, thế nhưng cảnh giới bản thân hắn lại không thể phá thủng rào cản cuối.

Vốn tưởng đây chỉ là một tầng giấy mỏng mà thôi, rất nhanh sẽ có thể xuyên phá, ai ngờ hắn lại gặp phiền toái.

Vùng thiên địa này tương đối hoàn thiện, mà quy tắc của nó lại càng hoàn chỉnh hơn, thế nhưng có khác biệt rất lớn với âm gian, hắn đang diễn dịch những trật tự ở nơi này, muốn nắm giữ tương xung lúc trước của bản thân.

Khi Sở Phong còn ở cảnh giới thấp, hắn vẫn chưa cảm nhận được thứ gì, thế nhưng hiện tại, muốn chân chính phá bỏ rào cản để tiến vào lĩnh vực Ánh Chiếu, hắn liền cảm thấy có chút không thích hợp, bởi trật tự trong cơ thể lúc này rất hỗn loạn.

“Có mạo hiểm sụp đổ thì cũng phải đắp nặn một lần nữa!”

Hắn thở dài một tiếng, sau khi tiến vào thế giới này, hắn vẫn luôn sử dụng Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, trực tiếp hấp thu hạt thần tính, thậm chí còn tước đoạt mảnh vỡ quy tắc trong cơ thể của những sinh vật khác, gần như gian lận để đột phá tăng vọt, thực lực tiến bộ cực nhanh.

Chỉ trong thời gian ngắn mà hắn đã đi xong con đường mà người khác tốn rất nhiều thời gian mới có thể đi hết.

Nhưng mà hiện tại hắn lại gặp vấn đề như thế này, thực sự không biết bản thân có thể thuận lợi trong thời gian trăm năm thành thần hay không.

Sở Phong lại ai thán một tiếng, tạm thời kết thúc bế quan để đi thăm Tiểu Chu Tước, mười năm qua đi, nhóc ấy vẫn còn ẩn cư trong khu rừng đá để trong coi Thiên Tôn thạch hồ.

“Ngài ấy vẫn luôn không tỉnh lại sao?” Sở Phong lên tiếng hỏi.

Tiểu Chu Tước gật đầu, thạch hồ xác thực đã chết, mười năm qua, mỗi ngày Tiểu Chu Tước đều gọi nó một lần, thế nhưng chung quy vẫn không có động tĩnh.

Lưu lại hai ngày ngắn ngủi, Sở Phong lại lần nữa rời đi. Lần này hắn đi lại trên đại địa, tiến vào cao nguyên Hung Thú, cũng đi qua vực sâu, trải nghiệm hết thảy hồng trần, cộng minh chặt chẽ hơn với mảnh thiên địa này.

Chuyến đi lần này kéo dài tám năm, trước sau cộng lại thì hắn đã đến thế giới này hai mươi tám năm rồi, thế nhưng vẫn chưa thể phá vỡ màng chắn để tiến vào lĩnh vực Ánh Chiếu.

Cái này khác xa so với những gì hắn dự tính, vấn đề không nhỏ chút nào.

Điều duy nhất khiến hắn có cảm giác an ủi chính là, tài năng trường vực của hắn đã tăng lên, hơn nữa còn tăng rất nhanh, quả thực không hổ là kỳ tài có thiên phú tốt nhất được tháp truyền thừa trên Mặt Trăng ngoài Địa Cầu công nhận.

Sở Phong đã đột phá gần đến lĩnh vực Thánh Sư, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể đột phá như thế, thực sự là quá nhanh.

Bình Luận (0)
Comment