Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trừ người đàn ông trung niên tóc vàng này ra, Sở Phong còn thấy những người khác, năm đó có người tuyên bố muốn nuôi tiểu Chu Tước thành cá chậu chim lồng, đưa cho thần chỉ, người đó cũng tới.
“Giết!”
Hai bên cơ hồ không có quá nhiều lời liền giao thủ, đều muốn nhanh chóng giết chết đối phương.
“Thần khí? !”
Sở Phong nghiêm nghị, đối diện có người cầm Thần khí muốn tiêu diệt hắn, may mà hắn từng tìm được đao gãy Thần cấp trong cấm địa, chẳng sợ một đòn bất thình lình này.
Đó là một thanh thần kiếm, quang hoa bắn ra tứ phía, là bội kiếm của Võ Thần, được con cháu của hắn mang theo, muốn tới nơi đây tiêu diệt Sở Phong.
“Thương thương thương...”
Tia lửa tung tóe, Thần khí quyết đấu, đao kiếm giao kích, đinh tai nhức óc.
Đáng tiếc là, ngay cả đích thân Võ Thần đến cũng vô dụng, bị Sở Phong giết chết, bởi vì nhục thân của hắn đã được xem như là thành Thần, bẩm sinh mạnh mẽ!
Đao gãy quét qua, chùm sáng vút lên, lúc đánh văng thần kiếm của đối phương đã đánh giết luôn đứa con thứ của Võ Thần, đẫm máu.
Lần này Thế Tử Phù cũng vô dụng, bởi vì là bị Thần khí - đao gãy giết chết, vượt qua cấp Chiếu Ánh!
Sưu!
Một tay Sở Phong cướp lấy thanh thần kiếm kia, đột nhiên ánh sáng mài vàng kim tăng vọt, ánh kiếm như là sóng biển màu vàng kim, điên cuồng dâng trào trên vùng đất này.
Phốc phốc phốc...
Một trận chiến này, không có bất kỳ lo lắng gì, dù là đối diện còn có Thần khí, lại người đông thế mạnh, nhưng là vẫn như cũ không địch lại, bị Sở Phong đại khai sát giới, quét ngang rất nhiều người, máu tươi văng khắp nơi.
Không ai không sợ chết, không thể nào ngờ đến đối mặt một người cấp Chiếu Ánh, cũng không phải là Thần, kết quả là lại chịu thiệt lớn, mấy món Thần khí mang đến đều không dùng được!
“Chạy đi đâu!” Sở Phong để mắt tới người đàn ông trung niên lúc trước dùng phi mâu ném mạnh về phía hắn, một đường đánh lén qua, một tiếng phù, ánh kiếm như cầu vồng, chém giết người kia, đầu lâu bay lên.
Lúc hồn quang của người đàn ông trung niên kia muốn bỏ chạy liền bị một kiếm đâm xuyên, mà lợi kiếm màu vàng kim này thế mà lại là Thần khí, khiến cho người đàn ông trung niên kia kêu thảm, chết oan chết uổng.
Đây là một trận đại chiến truy sát, cảnh tượng khiến cho người ta ngạc nhiên, chỉ một người mà thôi lại có thể truy sát một đám người, cao thủ đến từ cao nguyên Hung Thú tan tác, có không ít con của thần chỉ!
Kết quả là nhóm người này cơ hồ bị giết sạch, nhục thân của Sở Phong ngang bằng với thần chỉ, cầm lợi kiếm trong tay, thực sự dũng mãnh vô địch, những người này căn bản ngăn không được.
“Không cần bận tâm, mời Thần đến tru sát âm linh, hắn trưởng thành quá nhanh!” Có người quát.
Trên thực tế, có vài người trước lúc chết đã sớm đốt cháy tín phù đặc thù trong tay, đã truyền tin tức ra phía ngoài.
Sở Phong cầm kiếm mà đi, giết hết đối thủ, dưới chân đều là thây nằm, cuối cùng hắn trở về trong cấm địa.
Trong quá trình này, hắn hấp thu lượng lớn Hạt Thần Tính, còn có một bộ phận vật chất Đạo Tổ, quanh thân có cảm giác muốn bùng nổ.
“Chậm chạp không thành thần, không cách nào lĩnh ngộ trật tự cấp Thần sau cùng, tiếp tục như vậy, ta dùng dị thuật hấp thu hạt thần tính quá nhiều sẽ tự nổ.”
Ngay cả chính hắn cũng lo lắng, thời khắc sống còn, trong đầu của hắn lóe lên suy nghĩ, bắt đầu sơ bộ đi lên Phá Bại Chi Lộ, xem bản thân như dị thổ, chôn xuống một hạt giống, thai nghén con người mới của ta.
Đồng thời, những hạt thần tính mà hắn hấp thu được cũng trở thành chất dinh dưỡng, dung hợp với máu thịt của bản thân.
Sở Phong ngạc nhiên, giờ khắc này, hắn thật sự khó có thể tin, hắn thử lần đầu đã có thể chôn xuống một hạt giống của con người mới, tạm thời thành công.
Đang hấp thu năng lượng máu thịt, hồn quang, xem chúng như dị thổ!
Nhưng hắn lại bình thường trở lại, đây là giai đoạn bắt đầu, tương đối dễ dàng, chỉ sợ lúc thật sự bồi dưỡng ra thần thai, vậy liền kinh khủng, con người mới này của ta sẽ dây dưa kịch liệt với con người cũ của ta, trời sinh đối lập.
“Phải chăng ta lựa chọn con đường này là sai rồi không?” Sở Phong tại tự hỏi, bây giờ vẫn còn cơ hội uốn nắn.
Xoẹt!
Cơ hồ là cùng lúc, tấm giấy mỏng kia bị xuyên phá, càng là lúc cố gắng làm thì càng không thể làm được, bây giờ muốn tiến hành thử một con đường khác thì kết quả là hắn lại thành thần!
Oanh!
Trời đất chấn động kịch liệt, bốn phương nổ vang, hạt thần tính mà Sở Phong hấp thu điên cuồng phun trào, thân thể đã không còn cảm giác bùng nổ, hấp thu và luyện hóa, thực lực bản thân đang tăng trưởng nhanh chóng.
Đồng thời, cái gọi là Phá Bại Chi Lộ, xem bản thân như dị thổ, bồi dưỡng một con người mới của ta, hiện tại tạm thời bình hòa, không còn cần hấp thu năng lượng thần tính.
Dù sao, lúc này vừa mới bắt đầu, sau khi chôn xuống hạt giống cần có kinh nghiệm qua năm tháng để nung luyện, sau này mới có cơ hội bồi dưỡng thần thai ra đời.
Mà bây giờ hắn đã thành thần, tinh khí thần dâng trào!
“Tiền bối, thực lực bây giờ của ta đã đủ rồi, có thể vào bên trong tầng thứ chín kia nhặt tạo hóa rồi, người và ta cùng đi!” Sở Phong lần nữa mời Thạch Hồ giúp đỡ.
Hắn biết, mình sắp rời khỏi, đã đạt thành mục đích ở cái thế giới này, chỉ có điều còn chưa đủ bảo hiểm, hắn muốn mang ra một vài thứ từ tầng thứ chín.
Ngoài ra, hắn đoán có lẽ đám Võ Thần và Vu Thần cũng đã sắp đến, trước khi đi sẽ có trận chiến giữa các vị Thần, hắn không ngại trước khi đi giết sạch chư thần trước!
Mới đầu Thạch Hồ đã luôn miệng từ chối, bởi vì, Sở Phong thế mà thật sự muốn biến nó thành tấm thuẫn mà dùng!
“Kiếp trước bổn Thiên Tôn thiếu nợ ngươi sao, đi trấn áp Tổ Vạn Xà cho ngươi, phải chịu vô số con rắn trật tự gặm cắn? Không đi!”
“Tiền bối, làm người phải thành tín, trước kia ngài đã đồng ý với ta rằng một khi ta thành Thần, ngài sẽ đi với ta một lần.”
Thạch Hồ sửa lại: “Ta không phải người, là Thiên Tôn, hiểu chưa? Xưa nay sẽ không hứa hẹn cái gì, chỉ nói là ngươi muốn đi vào thì ít nhất phải thành Thần!”
Nhưng cuối cùng nó vẫn đồng ý, bởi vì tiểu Chu Tước cũng lại gần, ở nơi đó sờ nước mắt, muốn xin nó mang mẹ của mình ra khỏi sườn núi Lạc Hoàng.
Thạch Hồ thở dài: “Được rồi, nếu tránh không khỏi việc phải vào trong địa thế đặc thù thì vào một lần cũng là vào, vào hai lần cũng là vào, vậy thì giúp các ngươi một lần, nhưng ta thật sự không cách nào động đậy, nếu như bị các ngươi vứt bỏ bên trong những sông núi kia, quãng đời còn lại sẽ chịu đủ dày vò.”