Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn rất hài lòng, lần này tiến hóa kinh người, sức sống của tế bào quanh thân tăng vọt, bên trên xương cốt có phù hiệu màu vàng óng đang nhấp nháy, trong tế bào tràn ngập năng lượng kinh người, hồn quang chói lọi, giống như là ánh sáng bất diệt.
Hắn cảm thấy trạng thái cực tốt, hiện tại dù cho có thần đánh bất ngờ hắn cũng không sợ, có thể tung hoành dị vực.
Hắn đi xem tiểu Chu Tước xem nó ra sao.
Từng được hắn căn dặn, tiểu Chu Tước cũng không có trực tiếp hấp thu thần hạch, mà là đang phân giải một cách khó khăn, thế nhưng là do giới hạn về thực lực nên hiệu suất của nó cũng không cao.
Đối với nó mà nói, thần hạch quá cứng rắn, mặc dù trong tay có thần đao nhưng muốn cắt ra cũng rất phí sức, nơi này có tiếng đinh đang bên tai không dứt, thần quang văng khắp nơi.
“Để ta giúp ngươi.” Sở Phong đi tới, dùng thần kiếm cắt đứt thần thú hạch , nhưng cho dù như thế thì những viên vụn này đối với tiểu Chu Tước mà nói vẫn chưa đủ nhỏ.
“Cái này cần mời Hồ tiền bối hỗ trợ.” Sở Phong nhìn về phía Thạch Hồ.
Qua Thối Thiên tôn không hiểu, nhưng rất nhanh nó liền biết phải làm sao để nó đến tương trợ, Sở Phong trực tiếp... bưng nó lên, đập mạnh vào thần thú hạch làm nó bể loảng xoảng, sau đó lại dùng nó xay nghiền những khối vụn kia.
“Vô Lượng kiếp bất hủ, tiểu tử... Ta muốn giết ngươi!” Thạch Hồ tức đến lệch mũi.
Chỉ tại vì nó hành động bất tiện, nếu không không thể không liều với hắn, triệt để thanh toán nợ mới nợ cũ, nó quá nổi nóng và phẫn uất.
“Tiền bối ngài có trách nhiệm một chút đi, muốn mài thần thú hạch thành bụi phấn chỉ có thể làm như vậy, trừ ngài ra không còn có thể là ai khác!” Sở Phong giải thích.
“Ta muốn chặt ngươi!” Thạch Hồ cắn răng.
Đây thật là không coi Thiên tôn ra gì, thế mà xem nó như búa đá, sau đó lại coi nó như máy cán, biến thành công cụ nguyên thủy đập bụp bụp vào mấy thứ lung tung, quá đáng căm hận.
Tiểu Chu Tước cũng nhìn đăm đăm, trở nên thất thần, ngay cả nó cũng không biết nói cái gì cho ổn.
“Ừm, có người đến, chim đỏ nhỏ ngươi ở chỗ này tu hành và tiến hóa, tiền bối ngài hộ pháp giúp nó, ta đi nghênh địch!” Sở Phong quả quyết đi đường.
“Ranh con, ngươi quay lại đây cho ta, ta đánh không chết ngươi (1)!” Thạch Hồ ở phía sau tức hổn hển, thật rất muốn dùng chính mình đi đập Sở Phong.
(1)Đánh không chết: đánh cho sống dở chết dở, ý chỉ muốn dày vò cho hả dạ chứ không có ý định giết.
Võ Thần tới, Nữ Thần Ám Nguyệt cũng đến, mà Vu Thần cũng giá lâm, đi vào chỗ sâu trong mảnh đất này, xuất hiện ở ngoài cấm địa, muốn truy nã âm linh Sở Phong.
Hai trăm năm trở lại đây không ngừng có âm linh làm loạn, hơn một trăm năm trước Tiểu Võ Thần chết rồi, bảy mươi hai năm trước người thừa kế của hai vị thần chỉ bị đánh chết, mà trước đó không lâu lại có mấy đứa con của thần bỏ mình, ngay cả Thần khí cũng thất lạc mấy món.
Đây là sự kiện lớn, một đám nhân vật cấp Chiếu Ánh xuất động, trong đó thậm chí có Bán Thần, mang theo Thần khí có thể phát huy ra uy thế của thần, kết quả vẫn là chết đi, tất cả mọi người toàn bộ bị diệt, khiến cho bọn họ cảm giác được tính nghiêm trọng của tình thế.
May mà trước khi chết những người kia đã đốt cháy bùa đưa tin Thần cấp, nói cho bọn họ chuyện xảy ra ở nơi này, bởi vậy mấy đại thần chỉ cùng nhau đánh tới.
Dù cho sẽ kinh động đến Thần thú trong vực sâu cũng không lo được nhiều như vậy, theo bọn họ nghĩ tên âm linh Sở Phong này trưởng thành quá nhanh, đã uy hiếp được bọn họ.
Bọn họ quyết định, nhất định phải chém giết triệt để trước khi hắn thành Thần.
Thế giới dưới lòng đất thật rộng lớn, còn yên lành hơn so với mặt đất, không hề tối tăm, núi non nguy nga, thác nước màu vàng kim đổ xuống, còn có sông lớn gào thét, phóng tới phương xa, vô cùng tráng lệ.
Nhưng là, sắc mặt mấy vị thần chỉ khó coi, bọn họ rõ ràng cảm ứng được, tên âm linh Sở Phong này đã thành Thần rồi, căn bản không phải sinh vật cấp Chiếu Ánh.
Bọn họ tới chậm một bước!
Đáng tiếc, lúc trước bọn họ tìm rất nhiều năm cũng không có kết quả.
Trước đây không lâu, đám thần tử đã chết đi kia mới tìm được nơi này, bằng không làm sao có thể dễ dàng tha cho tên âm linh này trưởng thành đến bước đường này.
Đương nhiên, sở dĩ phát hiện Sở Phong cũng là bởi vì hắn độ kiếp gây ra động tĩnh quá lớn nên thu hút người bên ngoài.
“Tại sao ngươi có nhục thân?” Võ Thần mở miệng, đây là một người đàn ông trung niên uy nghiêm, thân hình cao lớn, mái tóc dài vàng óng và dày, ánh mắt đặc biệt sắc bén.
Đây không chỉ có là nghi vấn của riêng hắn ta, cũng là nghi hoặc của tất cả mọi người ở đây, thế giới này có ghi chép có liên quan đến âm linh thiên ngoại, chưa hề nhắc đến việc bọn họ có nhục thân, mà Sở Phong là ngoại lệ.
Thấy Sở Phong không mở miệng, Nữ Thần Ám Nguyệt với mái tóc màu tím óng ánh mang theo ý lạnh, mang theo mấy phần tư thái siêu nhiên, đứng lơ lửng trên không, nhìn xuống hắn, nói: “Bắt lại là xong, để hắn quỳ mà tự thuật.”
Vu Thần trực tiếp nhất, là một lão già, âm thầm phát động Vu Thuật, mang theo sắc thái huyền bí, không giống với phương hướng tiến hóa chủ lưu, cùng loại với nguyền rủa.
Một mảnh ánh xanh yêu dị đột ngột xuất hiện gần Sở Phong, bao vây hắn lại, đây là sát chiêu, một khi bị loại phù văn vu thuật này ăn mòn đến trong máu thịt thì dù là thần cũng phải vứt hơn nửa cái mạng.
Xoẹt!
Sở Phong thôi động Tiểu Lục Đạo Thì Quang Thuật, chỉ một thoáng, bên ngoài thân thể của hắn giống như là có hàng loạt lông vũ trắng noãn bay múa, mang theo hào quang Thần Thánh, chém hết ánh xanh.
“Ừm? !” Vu Thần giật mình, đây là một tiểu gia hỏa mới vừa thành Thần, thế mà lại dễ dàng phá thần thuật của lão ta như vậy, không thể coi thường.
Mắt của Võ Thần và Nữ Thần Ám Nguyệt cũng như tia chớp, trước tiên cảm thấy không ổn, tất cả đều không nói lời nào, quả quyết xuống tay quyết giết, nhất định phải không từ thủ đoạn mà diệt trừ âm linh này.
Sưu! Sưu! Sưu!
Võ Thần hóa thành bốn đầu tám tay, tất cả cánh tay đều cầm phi mâu, màu vàng kim, năng lượng Thần cấp sôi trào, đột nhiên hắn ta ném ra.
Trong chốc lát, lần lượt có bốn mươi tám cán đoản mâu màu hoàng kim bay ra, muốn đóng đinh Sở Phong trong hư không, thực sự quá nhanh, không khí nổ lớn, hư không cũng bị xuyên thủng, như là bốn mươi tám luồng cầu vòng màu vàng kim bắn ra!
Nữ Thần Nguyệt Lượng lật tay lấy ra một cái gương báu, chùm sáng màu trắng bạc chiếu rọi, muốn định trụ Sở Phong, đây là thần bảo của nàng ta, một khi bị ánh sáng của gương này quét trúng, ngay cả thần cũng trở nên hành động chậm chạp.