Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2020 - Chương 2020: Hành Động Lớn Của Dương Gian (1)

Thánh Khư Chương 2020: Hành động lớn của dương gian (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Chắc hẳn không sao đâu." Yêu Tổ Chi Đỉnh nói.

Vèo!

Cho dù thế, Sở Phong vẫn lên đường đầu tiên, dẫn theo bọn họ, lao về phía tinh không!

Rời đi đã hơn một năm, nhưng thật ra hắn đã trải qua thời gian trăm năm, nghĩ đến đứa con duy nhất, liền đứng ngồi không yên.

Trong vũ trụ, ánh sáng lướt qua, cho dù Sở Phong đã áp chế chính mình xuống cấp Ánh Chiếu, nhưng một khi điên cuồng lao đi cũng rất đáng sợ, tinh hải xung quanh chảy ngược!

"Quả nhiên là không gian âm u nhỏ hẹp, nếu không trong vũ trụ Đại Âm Phủ thật sự, sao một Ánh Chiếu như ngươi có thể chạy nhanh như vậy." Thiên Tôn què chân nói.

Nếu không phải từng nghe thấy đoạn đối thoại của sư phụ nó và một vị đại năng khác, nó cũng chỉ cảm thấy cái gọi là "Âm Phủ" này quá sức chịu đựng.

Mà hiện tại, nó lại càng có lý do để tin tưởng, vẫn còn tồn tại một Đại Âm Phủ chân chính.

Sở Phong không để ý đến chuyện này, hiện tại hắn chỉ muốn nhìn thấy đứa nhỏ của mình đầu tiên, trăm năm ly biệt, lần này hắn mang về mấy lá bùa, nếu tiểu đạo sĩ biết, không biết sẽ có vẻ mặt gì.

Có lẽ sẽ rất rung động, sau đó sẽ nhảy nhót hét lên vì sung sướng.

Dọc trên đường đi, Sở Phong nhìn thấy một vài tiến hóa giả đặc thù, trên người có dương khí, không giống với người của vũ trụ này, rõ ràng là đến từ dương gian!

Có điều, hắn không xuống tay, cũng không đánh rắn động cỏ, tránh chuyện ngoài ý muốn.

Căn cơ Đại Mộng Tịnh Thổ đã bị người ta cắt đứt, đạo thổ ban đầu sớm đã trở thành một mảnh hoang tàn, hơn mười vạn đệ tự bị giết sạch, lúc đó máu chảy thành sông.

Trên đường Sở Phong đi đến hành tinh này, khẽ thở dài một tiếng, trước đây hắn từng đến nơi đó vài lần, mượn đường tiến vào dị vực, giết chết tiểu Thánh của vũ trụ Hỗn Độn, nghênh rước Tần Lạc Âm về làm vợ.

Tất cả mọi chuyện tưởng như mới ngày hôm qua, nhưng dừng lại ở đây, quay đầu nhìn lại, cũng chẳng còn gì, nữ tử từng được một thế hệ thiếu niên coi là nữ thần hương tiêu ngọc vẫn, không bao giờ có thể nhìn thấy được nữa.

Đã hơn một năm trôi qua, xương cốt trong Đại Mộng Tịnh Thổ vẫn còn đó, máu Thánh Nhân nhuộm cả núi sông vẫn màu đỏ tươi như cũ, vẫn sáng bóng, rất chói mắt, khiến trong lòng hắn sinh ra một sát ý vô biên.

Trong lòng Sở Phong nổi lên một cơn lửa giận, ẩn nhẫn trăm năm, chỉ là vì hiện tại trở về, có thể đại khai sát giới!

Trăm năm qua, hắn luôn tu hành, khiến bản thân tạm thời quên đi tất cả mọi thứ, ngày nào đó, tất cả hình ảnh thân nhân quá cố chết đi, nhưng nào có thể thật sự quên đi?

Vèo!

Hắn biến mất từ nơi này, không vào sâu trong tinh hải.

Cuối cùng, Sở Phong đuổi đến, hạ xuống một tinh vực hoang vu, chớp mắt xuất hiện bên ngoài một hành tinh nhỏ, đây là đường lui của Đại Mộng Tịnh Thổ năm đó.

Một vài hạt giống và truyền thừa củi lửa đều được giấu ở đây.

Hành tinh này có phi kiếm va chạm, có bí bảo giao kích, sau khi tiến vào tầng khí quyển có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí chiến đầu rất kịch liệt, sông núi đều đang ầm ầm nổ vang và sáng lên.

Ánh mắt Sở Phong đột nhiên tức giận mở ra, xích một tiếng biến mất tại chỗ, lao xuống mặt đất.

Hắn thật sự có chút sợ hãi, lo lắng sẽ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp, sợ nhìn thấy tiểu đạo sĩ đổ máu, bị người dương gian bắt đi, thậm chí giết chết.

Sở Phong hạ xuống nhanh như một tia chớp, hư không trở nên chói mắt, tựa như một đạo ánh sáng như tuyết sắc bén xẹt qua bầu trời lao đến, thật sự khiến cho người trên hành tinh này sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó hắn thu liễm hơi thở, phát hiện bản thân sợ bóng sợ gió một hồi, là tiến hóa giả Đại Mộng Tịnh Thổ đang luận bàn, quyết đấu rất chân thật, cho dù là đệ tử hay trưởng lão cũng vô cùng nhập tâm.

Biết xấu hổ để dũng cảm, hành tinh Đại Mộng bị người khác tiêu diệt, tất cả những người còn sống sót ai cũng vô cùng đau đớn, đã hơn một năm trong lòng vẫn còn rỉ máu, từng sư huynh sư tỷ đã chết rất thảm, sẽ không bao giờ được gặp lại.

Còn cả những sư phụ, sư tổ của bọn họ, vì tranh thủ cơ hội cho số ít người bọn họ trốn thoát, bị địch nhân một quyền đánh chết, nhấc chân đạp thành vũng máu, loại đau đớn này, loại thê thảm này, cả đời bọn họ sẽ không thể nào quên.

Cho nên, dù chuyện này đã trôi qua hơn một năm, tất cả bọn họ luôn khổ tu, muốn khôi phục lại vinh quang của Đại Mộng Tịnh Thổ, khiến nó cường thịnh trở lại, càng hy vọng một ngày nào đó sẽ báo được thù!

Sở Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiểu đạo sĩ, tuy rằng mới chỉ hơn một tuổi, nhưng đã chạy như gió, nhảy từ trong núi ra, nhảy từ vách núi này sang vách núi kia, rất linh hoạt.

Nó rơi vào trong mê cảnh, còn chưa hồi phục, đã quên hết các loại bí thuật, nhưng hiện tại loại thể lực này không phải người bình thường có thể so sánh được.

Hơn nữa, khi nó chạy xuất hiện tiếng sấm sét, hai chân phát sáng, còn nhỏ đã bắt đầu thử tu luyện.

Sở Phong gật đầu, trước khi hắn rời đi, từng tự mình viết một bộ pháp, hoàn toàn dựa theo bản chép tay hồ ly đá đưa cho hắn, giải thích làm sao để bồi dưỡng được thiên tài cực mạnh.

Tiểu đạo sĩ rèn luyện dựa trên một vài phương pháp xưa trên đó, nhưng không tìm được một ít thiên tài địa bảo chỉ sinh trưởng ở dương gian, có chút đáng tiếc.

"Sở Phong?!" Có người hét lên.

Thánh Nhân duy nhất của Đại Mộng Tịnh Thổ, người đầu tiên đuổi đến là lão già lúc trước được Sở Phong cứu, sau khi nhìn thấy hắn rất kích động.

Những đệ tử khác cũng đến đây, còn có vài vị trưởng lão, tất cả đều vừa vui mừng lại vừa đau thương, nhìn thấy hắn bọn họ lại nghĩ đến Tần Lạc Âm, thánh nữ thiên kiêu của bọn họ cuối cùng không thể trở về, đã ngã xuống một năm trước.

Thể chất tiểu đạo sĩ rất tốt, nhảy lên giữa các vách núi, giống như một mãnh thú cổ xưa non nớt, cường tráng mạnh mẽ .

Thần thức của nó nhạy bén, bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn thấy Sở Phong, chợt sửng sốt, sau đó giống như một ác điều sải cánh, lập tức lao từ trên vách núi xuống, nắm lấy một dây mây giữa không trung, trực tiếp đu đến đây, vèo một tiếng dừng ở gần đó.

Không thể nghi ngờ, hiện tại nó đã quên quá khứ, không còn là đạo sĩ độc mồm độc miệng kia, mà là một đứa trẻ tâm hồn thuần khiết, trong đôi mắt to không chút tì vết, trong veo như thủy tinh, cực kỳ thân thiết với Sở Phong, đây là phụ tử huyết mạch tương thông, loại cảm ứng không thể giải thích được.

Tiểu đạo sĩ nhào đến, ôm lấy một cánh tay của Sở Phong, chỉ một câu thôi đã khiến Sở Phong suýt nữa rơi lệ.

Bình Luận (0)
Comment