Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vị thần kia vừa nói xong câu đó, một đạo sấm sét chói mắt đã xuất hiện trong thần điện, ầm một tiếng đã khiến tất cả mọi người không có cách nào tưởng tượng, trực tiếp đâm thủng ấn đường của vị thần chích nọ, khiến y nhảy dựng lên, thần huyết tuôn trào.
Sở Phong đến rồi, hắn đang đứng ở cấp độ Thần Tướng, chỉ thiếu một chút liền có thể xưng vương!
Hiện tại hắn dùng hết mọi bản lĩnh, mang theo sát khí ngợp trời xông đến, phát động lôi đình công kích, lấy trường mâu phong ấn của Võ Thần xuyên thủng xương sọ của người kia, khiến y treo giữa không trung.
Toàn thân Sở Phong phát sáng, mang theo căm hận vô tận cùng sát khí ngút trời, nói: “Hại ta mất hết thảy, bây giờ còn muốn đụng vào con trai ta, đáng bằm thây vạn đoạn!”
Toàn thể Băng Thần Cung đều ngây như phỗng, nhìn thấy nam tử như ma thần giáng thế đang khiêu chiến với một vị thần, một mình xuất hiện trong trung tâm cổ điện khiến mọi người bị dọa đến run rẩy không thôi, thân thể như bị nhũn ra, bị áp chế quỳ rạp dưới đất.
Ầm!
Sở Phong vung lên tay áo, vô số núi tuyết liên tiếp sụp đổ, từng tiến hóa giả của Băng Thần Cung bắt đầu nổ tung, hình thành cục diện hủy diệt trên mảnh đất băng giá này. Kết quả là toàn giáo bị diệt, vô số tiến hóa giả hình thần câu diệt.
Vèo!
Mười năm phút sau, Sở Phong và thần chích tóc xù kia cùng nhau biến mất, sau đó xuất hiện ở biên giới của Đại Uyên.
Tiểu đạo sĩ bĩu môi: “Cha, ngươi thực không chút thú vị, thần đều bị ngươi giết rồi, trước khi ta chuyển thế đến dương gian còn muốn nhuốm chút thần huyết để báo thù cho mẫu thân mà.”
Nó vẫn luôn phụ trách cõng thạch hồ, ở ngoài quan sát chiến đấu.
“Lần sau sẽ cho ngươi cơ hội xuống tay.” Sở Phong đáp.
Vẫn còn hai vị thần cuối cùng ở âm gian, sau khi giết sạch sẽ triệt để thanh tịnh, tiếp theo Sở Phong mới có thể an tâm tiến vào trong vũ trụ hỗn độn.
Tiểu Chu Tước cũng đi theo, tùy lúc chuẩn bị trạng thái sẵn sàng chiến đấu, trợ giúp Sở Phong giết thần!
Chỉ có điều, trước mắt e là cũng không cần đến sự trợ giúp của nhóc. Lấy thực lực chuẩn cấp Thần Vương của Sở Phong để tung hoành âm gian, muốn thanh toán mấy vị thần kia căn bản không có gì phải áp lực.
Tại biên giới của vũ trụ âm gian, một con thuyền lớn màu đỏ thẫm đang tản ra uy áp, có thần đang ngồi xếp bằng trên đó, tuy nhiên không phải là hai người mà có tận ba người, cái này tạo thành uy hiếp không nhỏ đến âm gian!
Sở Phong tiến đến, hắn mang theo tiểu đạo sĩ, sau lưng còn có cả Chu Diễm.
“Sở Phong?!”
“Cầm lấy!”
“Ha hả... Không ngờ rằng ngươi lại tự mình xuất hiện nha!” Một vị thần chích mở miệng cười lớn, trong lòng cực kỳ vui sướng, vậy mà lại có thể nhìn thấy chính chủ.
Thế nhưng trong nháy mắt, tâm trạng của bọn chúng liền không bình tĩnh nổi, bởi vì bọn chúng rõ ràng, nếu như đối phương đã dám trắng trợn xuất hiện, hơn nửa là đã tăng bản lĩnh.
Vèo vèo vèo!
Ba vị thần kia vậy mà lại chọn tiến vào trong sương mù hỗn độn, thực sự quá thận trọng, trước hết cứ thoát ly âm gian, như vậy thì có bạo phát ra thần uy thì cũng không có gì phải sợ hãi.
Sắc mặt Sở Phong cực kỳ lãnh khốc, hắn vẫn đang chờ bọn chúng tiến vào trong hỗn độn đấy. Hắn lập tức cầm theo thần kiếm Hoàng Kim đi vào theo, chuẩn bị ra tay giết thần.
“Hửm? Dao động cấp Thần?!” Ba vị thần kin ngạc, điều này làm sao có thể? Mới chỉ một năm mà thôi, sao tên âm linh kia đã thành thần rồi? Chuyện này không hợp lẽ thường một chút nào.
Thần chiến cứ như vậy mà nổ ra. Phốc một tiếng, hai bên gần như giao thủ trong nháy mắt, thần kiếm Hoàng Kim trong tay Sở Phong bỗng tăng vọt, ngay tức thì đã chém rớt đầu một vị thần chích, thần kiếm nhỏ máu!
Nếu như nhất định phải phân chia cảnh giới, vậy thì Sở Phong sẽ là sự tồn tại của Thần Tướng cấp đỉnh, thiếu một chút thôi sẽ trở thành Thần Vương, cho dù là thần của dương gian thì cũng không thể nào ngăn chặn hắn.
“A...”
Một vị thần trông thấy cảnh kia liền kinh hãi, lập tức xoay người bỏ chạy, thế nhưng cũng không tiến vào trong hỗn độn.
Một vị thần khác ánh mắt khẽ lóe, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, muốn trốn vào âm gian. Bởi thế mà gã tự áp chế cảnh giới, nhanh chóng vọt về phía tiểu đạo sĩ.
Ầm!
Ánh lửa ngập trời, Tiểu Chu Tước ra tay cản trở gã.
Mà Sở Phong đứng trong hỗn độn lập tức ném ra trường mâu của Võ Thần, bụp một tiếng đã phi xuyên qua tên thần chích đang muốn chạy trốn vào trong hỗn độn, khiến cơ thể gã ta nổ tung.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Các loại pháp tắc giao hòa, Sở Phong thôi động Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, lập tức quét ngang mảnh thiên địa này, thần quang bành trướng!
Nói về vị thần bị Sở Phong chém đầu, hay là vị thần bị nổ tung cơ thể đều có thể dùng một giọt máu để trùng sinh, nhanh chóng tái tạo lại cơ thể, thế nhưng lúc này lại không thoát khỏi sự ăn mòn của Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật.
Bọn chúng vừa mới tái xuất hiện, nhục thân vừa khôi phục liền bắt đầu kêu thảm, lần nữa bị tan rã, chân chính hình thần câu diệt.
Cho dù trên người bọn chúng có bùa chết thay đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng, bởi vì thực lực kém Sở Phong quá nhiều, nào có sánh được với Thần Vương chân chính!
Hạt thần tính tràn lan, tất cả đều được Sở Phong hấp thụ. Ngoài ra cũng có rất nhiều vật chất đạo tổ cũng đang chui vào trong cơ thể của hắn, trở thành thuốc đại bổ, khiến thần hà quanh người hắn càng dày đặc, làm hắn ngày càng giống một đại ma vương!
Một bên khác, Tiểu Chu Tước và một vị thần khác cũng đang chiến đấu, hai bên đều áp chế tu vi chỉ còn tầng Ánh Chiếu.
“Tiểu tỷ tỷ tránh ra, ta phải báo thù cho mẫu thân, xem ta làm thế nào cùng phụ thân liên thủ giết thần đây!” Tiểu đạo sĩ quát lên.
Thần chích đang giao thủ với Tiểu Chu Tước nghe thế liền nhăn mày khinh thường, một tiểu tử chưa dứt sữa cũng dám nói khoác không biết ngượng?
Thế nhưng gã cũng rất lo lắng, muốn chạy trốn, sợ bị Sở Phong truy kích tới, sau đó chém giết.
Gã rất muốn bắt lấy tiểu đạo sĩ, thế nhưng Tiểu Chu Tước không cho gã cơ hội, đồng thời Sở Phong cũng đang dần bước tới phía này.
“Vụt!”
Gã quyết đoán xoay người bỏ chạy, không dám ham chiến.
“Chạy đi đâu, xem sự lợi hại Phiên Thiên Ấn của ta, giết thần!” Đúng lúc này, tiểu đạo sĩ liền hét lớn.
Nó còn đang cõng thạch hồ trên lưng... thế nhưng lúc này lại trực tiếp hất thạch hồ về phía gã thần chích kia, muốn từ hướng này phá vòng vây.
Thiên Tôn què chân không khỏi ngẩn người, sau đó tức đến muốn dẫm chân, con mợ nó, quả nhiên là cha nào con đấy, quả thực là... mmp!
Trong quá khứ từng bị Sở Phong ném bay một lần thì cũng bỏ đi, kết quả bây giờ lại bị một thằng nhóc coi như cục gạch mà ném ra chọi, lại còn ba hoa cái gì mà Phiên Thiên Ấn!