Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc đầu gã thần chích kia còn cười lạnh, mang theo thần sắc khinh thường, muốn nhân dịp này bắt lấy tiểu đạo sĩ, bởi vậy mới chủ động công kích qua đó.
Kết quả một lát sau liền rơi vào cảnh bi thảm, triệt để hãi hùng, phốc một tiếng, toàn thân gã bị đụng đến gãy xương đứt gân, khắp người toàn là máu, cơ thể bị chia năm xẻ bảy.
Đau, quá đau! Phải biết rằng gã chính là thần, vậy mà lại bị đụng đến nỗi thân thể tàn tạ, cục đá này là chất liệu gì cơ chứ? Gã bi phẫn không thôi, quả thực là oán niệm ngập trời.
Nếu như gã biết đây chính là chân thân của một vị Thiên Tôn thì đảm bảo sẽ không phẫn nộ như thế, tuy rằng gã là thần thật đất, nhưng làm sao có thể so sánh với thân thể tráng kiện của Thiên Tôn được?
“A...”
Gã ở đó mà kêu la thảm thiết, còn tiểu đạo sĩ đứng một bên nhếch miệng cười, mặt mày rạng rỡ.
Về phần Thiên Tôn hồ ly... quả thực là tức giận đến khó nhịn, sắc mặt đen như đáy nồi, oán niệm vô biên, hai người kia quả nhiên không hổ là phụ tử, thực sự là một đôi vương bát đản trời sinh!
“Ha ha, ta giết được thần rồi, mới một tuổi đã có thể đánh một vị thần dương gian hóa thành tro bụi, ta quả nhiên là thần võ ngút trời, ngoài tiểu đạo ta ra thì không còn ai khác có bản lĩnh ấy!” Tiểu đạo sĩ ở đó mà cười như điên như dại.
Thế nhưng âm thanh lại cực kỳ non nớt, hai mắt đen tròn lóng lánh như hai viên bảo thạch khiến người ta không có cách nào nhìn ra khí khái thần võ mà nó thể hiện.
Nhìn nó đắc ý như vậy, lại còn ở đó không ngừng cười gian, thạch hồ thực sự tức đến nỗi máu dồn lên não, chịu không nổi tiểu tặc kia.
Đồng thời, tâm thái của gã thần chích đến từ dương gian kia cũng muốn nổ tung, bị một tiểu tử chưa dứt sữa ném một hòn đá khiến cơ thể dập nát, đây là chuyện có thể tin nổi sao? Cơ thể gã vậy mà... bị chia năm xẻ bảy.
Ầm!
Chỉ cần một giọt máu thì gã đã có thể sống lại, thần quang bàng bạc, nhanh chóng tái tạo lại chân thân, vốn còn muốn quát tháo hăm dọa một phen, kết quả Sở Phong đã xuất hiện, một trảo đã túm chặt cổ gã, không nói không rằng liền xách gã vào trong hỗn độn.
“Ta không phục!” Vị thần dương gian kia gầm nhẹ, gã cảm thấy bản thân quá con mợ nó oan uổng, bị một đứa trẻ suýt nữa xử lý khiến gã không chấp nhận nổi, bởi vậy hết nhìn về phía tiểu đạo sĩ lại nhìn về pho tượng đá.
“Đây là đá chất liệu gì?” Nếu không hỏi cho rõ ràng, gã có chết cũng không nhắm mắt.
Hiện tại, gã bị Sở Phong áp chế gắt gao đến nỗi không thể nhúc nhích, thế nhưng vẫn có thể mở miệng nói chuyện.
Gương mặt của thạch hồ đã đen đến phát sáng, bị người ta ném đi thì cũng đành chịu, vậy mà gã thần kia còn trợ công như thế, dám hỏi nó là cục đá chất liệu gì?
“Cái tên thần chết tiệt, tìm chết hả? Ngô cũng là Thiên Tôn đấy!” Thạch hồ lạnh lùng lên tiếng.
Thần chích đến từ dương gian cẩn thận nhìn chằm chằm thạch hồ, sau đó kêu to một tiếng, gã cực kỳ sợ hãi, bởi vì bản thân đã nhận ra hòn đá kia có lẽ chính là một vị Thiên Tôn của dương gian năm đó!
Trong lòng gã kinh hãi tột độ, năm đó vị Thiên Tôn này bỗng nhiên mất tích, bây giờ sao lại đứng bên cạnh Sở Phong?
Không để gã có thời gian nghĩ ngợi, Sở Phong đã muốn xử lý gã, Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật lập tức được thôi động chém giết, số lượng lớn hạt thần tính bắt đầu bay ra, còn có từng sợi vật chất đạo tổ tràn ngập.
Quanh thân Sở Phong sáng chói giống như một Thần Vương bất hủ, sừng sững đứng trong hỗn độn, hấp thụ càng nhiều hạt thần tính thì năng lượng tỏa ra càng lớn mạnh.
Rất nhanh hắn đã khôi phục lại nguyên trạng, mang theo dáng vẻ tươi cười đi về phía thạch hồ đề bồi tội, nói cái gì mà trẻ con nghịch ngợm không hiểu chuyện.
Tiểu đạo sĩ cũng cười gượng, nói bản thân là tình thế cấp bách, thấy vị thần kia xông lại liền theo bản năng tránh nguy hiểm mà ném đồ đánh trả, thực sự không nhịn được nên mới làm như thế.
Thạch hồ trừng mắt nhìn về phía Sở Phong, lạnh lùng nói: “Không hổ là cha con ruột, khẳng định là giống nòi của ngươi, không chạy đi đâu được!”
Theo nó mà nói, hai cha con kia quả thực là thiên tính nhất quán, thỉnh thoảng thực sự thiếu đạo đức!
Sở Phong giả bộ nghe không hiểu, mặt mũi cực kỳ thành khẩn mà nói: “Khẳng định là thân sinh đó, ngài xem, cái mũi này cái mắt này, có chỗ nào không anh tuấn giống ta đâu.”
Tiểu đạo sĩ dùng sức trợn trắng mắt, đều không muốn để ý đến Sở Phong, nếu như không phải đại ma đầu hắn cướp mất lá bùa màu đen kia, nó hẳn phải chuyển thế đến dương gian mới đúng.
Thạch hồ nhìn chằm chằm hai cha con nhà này, lần đầu tiên nó gặp được đôi phụ tử hiếm thấy như vậy, thực sự khơi lên tâm lý muốn giáo dục của nó, chỉ có điều bản thân nó hành động không tiện.
Tiểu Chu Tước trông thấy cảnh này cũng rất chi là cạn lời, chỉ im lặng nhìn ba người kia.
“Chuyện lớn ở âm gian đã giải quyết xong xuôi, cuối cùng cũng giết hết mấy gã thần chích kia.” Sở Phong than nhẹ, chỉ có điều mọi chuyện vẫn chưa xong, từ trong hồn quang của những vị thần vừa bỏ mạng, hắn đã tìm hiểu được, âm gian vẫn còn những tiến hóa giả cấp Ánh Chiếu, cấp Thánh đến từ dương gian.
“Mọi người chờ ta ở đây!” Sở Phong vừa nói xong đã trực tiếp biến mất.
Dừa vào thực lực thần chích siêu cấp của hắn, tung hoành trong phiến vũ trụ này dễ dàng không khác gì đi trên mặt đất, trong cùng một ngày, Sở Phong đã liên tiếp giết chết mười tám lần, tổng cộng tiêu diệt sạch mười tám đội ngũ đến từ dương gian.
Chuyện này quả thực chấn động cả vũ trụ âm gian!
Sau đó liền có người đứng ra nhận rằng bản thân đã nhìn thấy thần chiến, mấy vị thần chích đến từ dương gian đều bỏ mạng, bị người ta tước đoạt sinh mệnh, từ Hải Thiên Tộc cho đến Băng Thần Cung, sau đó lại đến biên giới của vũ trụ âm gian, tất cả đều có thần bỏ mạng.
Đáng tiếc, cho đến bây giờ vẫn chưa ai biết chuyện kia là do người nào làm.
Sở Phong rất bình tĩnh, sau khi diệt trừ những người kia, hắn không hề có bất cứ kích động cùng hân hoan nào, bởi vì chuyện này ngay cả đồ nhắm khai vị cũng chưa bằng, cuộc săn chân chính chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Cao thủ thực sự, Thái Võ Thiên Tôn và đám đệ tử của Hồn Nghệ phần lớn đều ở trong vũ trụ hỗn độn.
Hơn nữa, còn có huyết mạch của Thiên Tôn đích thân giáng lâm vũ trụ hỗn độn, đây mới là mục tiêu chủ yếu của hắn, muốn giết sạch hậu duệ của những kẻ được gọi là Thiên Tôn!
Cuối cùng cũng đã đến lúc lên đường, Sở Phong nhìn vào biển hỗn độn, lại nhìn vào con thuyền đỏ thắm cách đó không xa, lúc này nó đã trở thành vật vô chủ.