Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2031 - Chương 2031: Con Đường Trở Về Của Mỗi Người (2)

Thánh Khư Chương 2031: Con đường trở về của mỗi người (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ở phía trên có dán một tấm pháp chỉ Thiên Tôn, lúc này chỉ sót lại một nửa, nửa còn lại của nó đã bị hủy mất khi vượt qua sấm sét trong biển hỗn độn.

“Nếu như có người lợi dụng pháp chỉ Thiên Tôn để giết ta, hộp đá có thể chống đỡ sao?” Con ngươi Sở Phong sâu thẳm, hắn đã tự tính đến tình huống xấu nhất, bình thường hắn cũng cẩn thận như vậy.

Đồng thời, lúc này hắn cũng muốn làm một thí nghiệm.

“Cha! Nếu ngươi muốn rời đi, ta cũng không có cách nào theo ngươi đi vào biển hỗn độn bên kia đâu.” Tiểu đạo sĩ thở dài, nó biết rõ bản thân cũng đi qua cũng chỉ tăng thêm vướng bận.

“Ta tự mình lên đường, mọi người đều ở lại đây.” Sở Phong đáp.

Đồng thời hắn cũng rút ra một lá bùa từ trong người đưa cho thạch hồ, muốn cho nó đi chuyển thế, lúc này đây, trên người Sở Phong chẳng còn lá bùa nào cả.

Bởi hắn đã ném một tấm vào trong Đại Uyên, không biết Yêu Yêu còn có thể xuất hiện nữa hay không.

Hắn cũng cho Tiểu Chu Tước và tiểu đạo sĩ mỗi người một tấm, bọn họ nhất định phải chuyển sinh đến dương gian.

Một tấm cuối cùng, hắn tặng cho thạch hồ, tuyệt không giữ lại cho mình bất cứ đường lui nào, muốn quật khởi từ trong tan hoang, đi theo con đường tàn nhẫn nhất đối với bản thân.

Trảm cựu ngã, uẩn tân ngã, đợi thần thai thoát xác mà ra!

Thế nhưng thạch hồ lại không tiếp nhận, nó rất nghiêm túc trịnh trọng nói cho Sở Phong, dù sao thì Thiên Đế Cựu Lộ cũng là văn bản khuyết thiếu, thiếu sót Hô Hấp Pháp tương ứng, nói Sở Phong nhất định phải cẩn thận.

Đồng thời nó cũng để Sở Phong thu lại lá bùa màu tím lấp lánh kia, mặc kệ nói thế nào, mang theo nó lên đường có thể tăng thêm một tầng bảo đảm, cho dù ngoài ý muốn bỏ mạng nó cũng không sợ.

“Tiền bối, ngài cũng cần, mà ta dù sao vẫn còn một đường khác để đi.” Sở Phong khuyên nhủ.

Thạch hồ đáp: “Ta không cần nó, nếu ta đã chạy khỏi dị vực để đến mảnh vũ trụ này, liền chứng tỏ ta có cơ hội đánh vỡ số mệnh.”

Nó có một loại khí phách nào đó, muốn dựa vào bản thân để hóa tan cấm chế mà sư phó lưu lại trong cơ thể nó, từ đó đánh vỡ giam cầm, chân chính siêu thoát.

“Hoặc là chết ở nơi này, hoặc là dựa vào đây gian nan sống tiếp, trong tân sinh này, sẽ có một ngày bản thân ta phải đối mặt với sư phó, chân chính đối mặt cũng không có gì đáng sợ.”

Nó đã hạ quyết tâm, một là chết, hai là siêu thoát mà sánh vai với sư phó của hắn!

Thạch hồ kêu Sở Phong cất kỹ lá bùa, thứ kia có thể bảo vệ hắn vào thời khắc mấu chốt, giúp hắn chuyển sinh đến dương gian.

Sở Phong thu hồi lá bùa, cũng không còn đề phòng hồ ly què chân như trước nữa. Dựa vào trực giác, hắn cảm nhận được thạch hồ trước nay chưa từng có ác ý với hắn.

Trước đó hắn vẫn luôn phòng bị là bởi nhân sinh đã trải qua bước ngoặt rất lớn, hắn nếm đủ các loại trắc trở khó khăn, bởi vậy nên không thể không cẩn thận.

“Ta phải lên đường rồi, nếu như thành công giết thần, vậy thì kẻ địch của vũ trụ hỗn độn đều sẽ chết sạch sẽ, lúc ấy ta cũng sẽ trở lại gặp mọi người, nhưng nếu thất bại sẽ trực tiếp chuyển sinh đến dương gian, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại.”

Lúc từ biệt, Sở Phong đã nói như vậy.

“Ta muốn Tiểu Chu Tước rèn giũa tâm tính trong hồng trần mười năm, sau đó mới để nhóc ấy đầu thai đến dương gian.” Thạch hồ nói với hắn.

“Cha, ta muốn...” Tiểu đạo sĩ do dự một hồi, hai mắt cũng đỏ hoe cả lên, vậy mà lại lấp lánh ánh lệ.

“Ngươi thế nào?” Sở Phong hỏi nó.

“Bây giờ ta không thể giúp cha cái gì, vì vậy muốn lập tức lên đường, bắt đầu hành trình mới ở dương gian, sau đó đi theo con đường thiên tài mạnh nhất. Vũ trụ này quá nhỏ, thành tựu cao nhất cũng chỉ có cấp Ánh Chiếu, không đủ để ta trưởng thành, không có biện pháp báo thù cho mẫu thân!”

Khó trách nó lại trịnh trọng như thế, hai mắt đỏ hoe, gần như muốn rơi lệ.

Nó là đang tử biệt, muốn đặt chân vào con đường luân hồi!

Khi trông thấy Sở Phong thi triển dị thuật để hấp thụ hạt thần tính, tiểu đạo sĩ lập tức minh bạch cha ruột nó tại sao lại cường đại như vậy, chạy đến dị vực suốt trăm năm, bất chấp hậu quả, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến đại giá phải trả!

Tuy rằng đã từng tranh cãi, cũng từng gọi lão cha là đại ma đầu này nọ, thế nhưng máu mủ tình thâm, dù sao cũng đã là cha con, mà hiện tại nó càng rung động, biết được mục đích tại sao Sở Phong lại làm vậy, chính là vì báo thù, vì phụ mẫu và huynh đệ, cũng vì Tần Lạc Âm.

...

Tiểu đạo sĩ quyết định nó phải mau chóng quật khởi, mau chóng đến trạm kế tiếp là dương gian, một ngày nào đó, nó sẽ cùng Sở Phong giết chết Thái Võ Thiên Tôn!

Sở Phong trầm mặc chốc lát, đây là đứa con duy nhất của hắn và Tần Lạc Âm, hắn đã từng đáp ứng nàng ấy sẽ chiếu cố thật tốt đứa trẻ này.

Hiện tại, tiểu đạo sĩ muốn tự mình dắt binh chuyển sinh đến dương gian, phải chăng cái này đại biểu cho hắn không bảo vệ tốt được hài tử?

Thế nhưng Sở Phong cũng hiểu rõ, hắn không nên ngăn chặn, tương lai tiểu đạo sĩ muốn có thành tựu thì chắc chắn phải đi đến dương gian, nhân dịp còn sớm liền đi chuyển thế, đi trên con đường cường giả tối cao.

Ngoài ra, trên người tiểu đạo sĩ cũng có vật chất quỷ dị, lúc này tuy rằng chưa đến nỗi rất nghiêm trọng, thế nhưng cũng cần Thiên Tôn, thậm chí là đại năng ra tay hóa giả. Nhưng nếu dùng thân phận hiện tại, bảo đảm không có cách nào tìm được sự tồn tại ấy.

Mà đi vào con đường luân hồi, đi qua cối xay đá trong tử thành Quang Minh có thể giúp tiểu đạo sĩ triệt để xóa bỏ vật chất quỷ dị kia!

“Mẫu thân ngươi... bảo ta bảo vệ tốt cho ngươi, chăm sóc tốt cho ngươi.” Sở Phong lên tiếng.

Hai mắt tiểu đạo sĩ lại càng đỏ hơn, có chút bi thương mà rơi nước mắt, nó nói: “Cũng chính vì vậy nên ta mới muốn đi dương gian, sớm chuyển thế để tìm kiếm, sau đó bảo hộ tốt cho mẫu thân, cho dù có đến dương gian thì người vẫn là mẫu thân ta, tuyệt đối không thay đổi!”

Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên tiểu đạo sĩ mở lòng nói ra nguồn gốc của bản thân, nó không phải lão yêu quái, cũng chẳng phải Thiên Tôn, nó chỉ là một kỳ tài có thiên tư tuyệt thế, được xưng là vô thượng chi tư.

“Được, ngươi đi đi.” Sở Phong sờ đầu nhỏ của nó.

“Cha, phải từ biệt rồi, âm dương cách biệt, ta chỉ muốn hỏi cha một chuyện.” Tiểu đạo sĩ than thở nói.

“Ngươi cứ nói.” Sở Phong gật đầu.

“Bảo vật gia truyền nhà chúng ta rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Không khí vốn dĩ còn rất thương tâm, tràn ngập ưu thương vô tận, vậy mà lại bị một câu kia của tiểu đạo sĩ làm hỏng.

Bình Luận (0)
Comment