Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lai lịch cũng thật khủng!” Mấy vị Thần tán thán.
“Chỉ có một viên hạt giống sao?” Một vị nhấp nháy thần quang trong mắt.
Ở trong thành cách đó khá xa, Sở Phong đang thoải mái dạo chơi, nhưng một trong vài tia hồn quang của hắn lại tiến vào vùng trung tâm của ngọn núi tú lệ kia, âm thầm quan sát mấy vị Thần và nghe ngóng đoạn đối thoại của bọn họ.
Nghe đến hai chữ "hạt giống", hắn liền chấn động trong lòng!
“Đã qua hơn trăm triệu năm rồi, dù có là hạt trời hay hạt Thần gì đi nữa thì chắc cũng đã mục nát rồi, còn sót lại cái gì nữa. Phải biết rằng hạt giống Dương Gian để lâu sẽ càng dễ bị âm khí ăn mòn đến nát bét.”
“Chưa chắc đâu. Hiện tại đến đại năng cũng nhớ thương nó, Thiên Tôn còn đang tạo áp lực cho ta đây nè. Ai cũng mong nhớ nó như vậy cũng đủ để chứng minh nó là vật vô cùng bất phàm, chắc hẳn còn chưa mục nát.”
“Trong những tài liệu này có suy đoán của đại năng, bản chép tay hơn trăm triệu năm trước này có ghi chép lại rằng hạt giống này căn bản không biết có từ niên đại nào, nói không chừng có quan hệ với đường phân nhánh trên lịch sử tiến hoá cũng nên.”
Mấy vị Thần vẫn đang thảo luận náo nhiệt. Đứng trên núi linh lượn lờ mây tía, bên trên có suối nước màu vàng chảy cuồn cuộn, mấy người này không chút nào biết được rằng có người đang lạnh lùng nhìn bọn họ.
Dù ở trong cùng một toà thành nhưng Sở Phong vẫn cách nơi này rất xa. Trong trang phục thư sinh, hắn vẫn cảm ứng rõ ràng được tất cả mọi chuyện ở nơi này, nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Cuối cùng, sau khi thương nghị, năm vị Thần quyết định tăng số lượng nhân thủ tiến vào Âm Gian, đồng thời cũng liên hệ với các Thần trên hành tinh có sự sống khác để chuẩn bị hiệp thương, ba ngày sau liền khởi hành.
Sở Phong ngoài mặt bình thản, trong lòng lại lượn lờ sát khí. Hắn cũng nên chuẩn bị lên đường thôi, theo bọn họ tiến vào Hỗn Độn chính là cơ hội tốt để ra tay. Nếu diệt trừ bọn họ ở vũ trụ đổ nát thì Thần Vương cũng sẽ không có cảm ứng.
Sau khi tiêu diệt Thần đủ nhiều, hắn lại âm thầm vượt ải. Xen lẫn trong một đám thiên tài rồi lén qua Dương Gian có thể nói là lựa chọn tốt nhất.
Nếu không, cứ đường đường chính chính mà xông vào Dương Gian thì chỉ trong vài giây ngắn ngủi khéo hắn đã bị người ta tiêu diệt.
Một vị Thần nói: “Tĩnh dưỡng hơn một năm, Hoàng Thần Sư đã hoàn toàn hồi phục lại như ban đầu, một vị Thần Sư già khác cũng không còn vấn đề gì nữa. Bọn họ sẽ theo ta lên đường, hi vọng lần này có thể thôi diễn ra mọi chuyện, khiến cho Sở Phong không còn chỗ che thân.”
Sở Phong biết, Hoàng Thần Sư mà vị Thần này nhắc đến khẳng định chính là con Chồn già kia. Người có trình độ cao cấp trong lĩnh vực bói toán sẽ được xưng là Thần Sư.
Sở Phong vẫn bình tĩnh nán lại trên hành tinh này, không hiển sơn lộ thuỷ (2).
(2) Hiển sơn lộ thuỷ: hiển lộ tài năng.
Sau ba ngày, các Thần đúng là đã tụ họp lại rồi khởi hành như đã bàn trước đó. Thời gian không còn nhiều lắm, thông đạo nối giữa Dương Gian và vùng vũ trụ này sắp khép kín rồi, nếu bọn họ vẫn không đi thu hoạch thì thật sự không còn thời gian nữa.
Vèo!
Sở Phong đi đến rìa của vũ trụ đổ nát, ẩn nấp trong đống hỗn độn.
Hắn nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đang tiến gần đến đây, bên trên có một vài vị Thần, còn có rất nhiều nhân vật cấp Thánh và Ánh Chiếu.
Trong Hỗn Độn, vô cùng nguy hiểm, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Có người phát hiện thi hài khổng lồ không tên khi qua sông, hơi tới gần thôi, đã bị vật chất thối rữa tràn ra của nó gặm nhấm, nền móng thần đạo hủy hết.
Cũng có người gặp phải trật tự phù hiệu vô tận, chói mắt vô cùng, cho dù cao quý như thần vương, cũng sẽ xé thành mảnh nhỏ trong chớp mắt, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Cũng có người phát hiện đồ không lai lịch ngày trước, một khi tiếp cận, chín phần người đều chết, ngẫu nhiên có người trở lại cũng sẽ xảy ra dị biến, sống không bằng chết.
Dĩ nhiên, chỗ càng nguy hiểm và đáng sợ càng có khả năng ẩn chứa vận may, trước nay đều là cái chết và cơ duyên cùng tồn tại, cách nhau chỉ có một đường giữa.
Tốc độ thuyền lớn rất nhanh, tổng cộng chở mười vị thần linh!
Thân thuyền đặc biệt lấy đồng thau đúc thành, bên trên có các đường rối ren, đó là dấu ấn của mảnh vỡ quy luật trong đó, bảo đảm thuyền lớn đủ kiên cố.
Mười vị thần đều không nhúc nhích, đứng ở trên boong tàu thuyền lớn, nhìn về phía trước, có người khoanh tay đứng, có người xách kiếm đấu, có người hai mắt như cầu vồng, muốn thông suốt hỗn độn.
Sương mù xung quanh cuồn cuộn, đều là hỗn độn, thuyền lớn bằng đồng thau giống như đạp gió rẽ sóng, xuyên qua hiểm trở, như một tia lưu quang hướng về phía trước cực nhanh, quá nhanh rồi.
Mười vị thần giống như pho tượng hóa thạch tồn tại mãi mãi, nhưng quanh thân đều tràn ngập năng lượng đáng sợ, nhắm mắt mở mắt đều vô cùng khiếp người.
“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu như không có thu hoạch, chúng ta có thể bị trục xuất ở âm phủ mãi mãi, không về được nữa, sẽ chết ở nơi đất khách!”
Một vị thần mở miệng, giọng nói cực thấp, sắc mặt lạnh vô cùng, nếu như không thể trở về, cho dù là thần linh, bọn họ cũng sẽ điên cuồng.
“Đến bước đường đó, chúng ta quyết liệt, huyết tẩy tinh hải âm phủ, tự tạo ra một phương trời chứa dương khí, bí cảnh diễn hóa thần linh.”
“Sao dễ dàng thế, nhưng mà thật sự đến bước đường đó, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không phản đối.”
Sau đó ở đây im lặng, không có ai mở miệng nữa, chư thần yên tĩnh, bọn họ thật sự không muốn dừng lại ở mảnh đất này.
Răng rắc!
Xa xa, lôi đình kéo đến, giống như thác nước trên chín tầng mây, liên tiếp mấy tia, ầm ầm rầm rầm, giao nhau ở đây.
Thuyền lớn bằng đồng thau chuyển động, hơn nữa pháp chỉ Thiên Tôn dán trên đó phát sáng, ngăn cản nguy hiểm!
Mười vị thần đứng sừng sững, khí tức bức người, đều đang quan sát nơi xa.
Lúc này, còn có một nhóm người tiến hóa cấp Ánh Chiếu ngồi trên boong tàu, không cử động, đều rất an phận, đều mặc giáp trụ, kiểu cổ xưa, trên đầu gối vắt binh khí sắc bén.
Về phần thánh giả thì có trên trăm vị, ngồi trong góc, vô cùng yên lặng, nhiều người như vậy tụ lại một chỗ, dẫn đến dương khí nồng nặc, cơ hội sống cuồn cuộn.
Nhân mã từ nhân gian đến đây, có hơn nữa đều tập trung ở đây, chỉ để lại một phần nhỏ đóng giữ tại vũ trụ hỗn độn tàn tạ.
Trận chiến này, bọn họ muốn thành công, nếu không không có ai có thể bước lên đường về, đều sẽ chết nơi đất khách.
Phía sau thuyền lớn bằng đồng thau, một hộp đá to bằng nắm tay đang bay, nhắm chuẩn mục tiêu, một đường đi theo.