Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thần Vương của dương gian đều đền tội rồi?” Nguyên Thế Thành, Nguyên Viện, Kim Lân và mấy người Thích Hoành, ai nấy đều trợn mắt há miệng.
Ánh Hiểu Hiểu rất vui vẻ, tóc bạc ngang eo phát sáng, hoạt bát đến nỗi suýt nữa thì nhảy dựng lên, thế nhưng cô nhóc nhịn lại được, dù sao thì phía xa cũng có rất nhiều thiên tài cấp Thần của dương gian, bọn họ vẫn đang ở đây.
Thế nhưng cô nhóc tuyệt đối không sợ hãi, thiên tài dương gian nhiều thì thế nào? Có khả năng đều biến thành máu và xương.
Tiểu loli tóc bạc không nhịn được nhìn về phía tỷ tỷ Ánh Trích Tiên nhà mình, muốn biết lúc này tỷ tỷ đang nghĩ cái gì.
Quanh thân Ánh Trích Tiên mang theo từng tia từng tia sương trắng, có chút mông lung giống như thần tiên trên trời rớt xuống chốn hồng trần, nàng ta yên lặng không nói gì, gương mặt mỹ lệ bị sương trắng che khuất, khiến Ánh Hiểu Hiểu không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng ta.
Chỉ thấy duy nhất đôi mắt cực kỳ đẹp và thâm thúy, nàng ta đang chăm chú quan sát Sở Phong trong chiến trường phía xa.
Ánh Hiểu Hiểu quay sang nhìn tỷ tỷ của mình, hai mắt to mang theo ánh lệ, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Từ nay về sau, muội không gọi huynh ấy là anh rể nữa mà gọi là Sở ca ca.”
Thanh âm của cô nhóc rất nhẹ, rất nhỏ, hơi mang chút thương cảm.
Xoát!
Nhãn thần thâm thúy của Ánh Trích Tiên quét tới nhìn cô nhóc một lượt, tỉ mỉ quan sát muội muội của mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, lại bắt đầu quay trở lại chuyên tâm quan sát chiến trường.
Phốc!
Xa xa, có cao thủ trẻ tuổi cấp Thần vừa định hành động thì đã bị một đạo kiếm lăng không quét trúng, kết quả liền bị Sở Phong bêu đầu, thần huyết bắn lên rất cao.
“Mọi người còn chờ gì nữa, cùng nhau tiến lên giết hắn a! Không cần lùi bước, nếu không tên ma đầu âm gian này chắc chắn sẽ giết hết tất cả chúng ta, không thể để hắn từng bước áp tới như vậy!”
Một nam tử toàn thân mặc áo giáp thanh kim lớn tiếng nói, gã muốn huy động tất cả mọi người cùng nhau liên thủ lại tiêu diệt Sở Phong.
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang bay ra, Sở Phong đứng lơ lửng trên không, cơ thể đứng nguyên tại chỗ, tay phải bổ ra một đạo kiếm quang khóa lại mục tiêu là mấy người kia, một kiểm bổ xuống phá tan áo giáp thanh kim nọ, khiến quang mang hộ thể của nam tử kia tán loạn, từ ấn đường nứt ra một cái khe, sau đó huyết dịch nóng hổi liền phun trào, người kia sống sờ sờ bị Sở Phong bổ làm hai nửa.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, tên ma đầu kia quá cường thế, chỉ cần ai dám ngóc đầu lên, ai dám có hành động phản nghịch nào thì lập tức sẽ rước lấy họa sát thân.
Thế nhưng không phản kháng thì được sao? Hắn vẫn ra tay như cũ, tắm máu hết thảy nơi này!
Trong thoáng chốc, đám tiến hóa giả dương gian đã lộ ra thần sắc kích động cùng phẫn nộ, toàn bộ đều âm thầm hô cao quật khởi, thông qua tinh thần tiến hành truyền tin cho nhau, muốn cùng nhau hợp tác giết ma.
“Đệ bát thần linh thiên hạ đâu, thỉnh Xích Minh đại nhân ra tay trảm yêu trừ ma!” Có người đang kêu gọi, gã cực kỳ lo sốt ruột, âm thanh gấp gáp.
“Ở trước mặt Thần Vương mà cũng dám thi triển truyền âm tinh thần? Các ngươi coi ta thành vật trang trí hả, cho rằng ta không lấy được bí âm tinh thần?!” Sở Phong lạnh lùng lên tiếng.
Bình thường mà nói thì truyền âm bằng thần thức cực kỳ bí mật, sẽ không bị người ngoài phát giác.
Thế nhưng cảnh giới của Sở Phong bày ra ở nơi này – Thần Vương trung kỳ, hồn quang chỉ cần quét ngang thì cái gì cũng không gạt được hắn, có thể nhìn thấu rất nhiều tin tức tinh thần mà cả đám thiên tài dương gian muốn liên thủ ban nãy.
Sở Phong mang theo lãnh ý, trong tay liền đổi sáng một thanh đại kích màu bạc, lưỡi kích sắc bén sáng loáng ánh bạc khiến người ta không rét mà run, Sở Phong một tay cầm kích bất ngờ xông đến.
Một kích này quả thực giống như trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, không khác nào công kích hết thảy mọi người.
“Aaa...”
Trong nháy mắt, hết tiến hóa giả này đến tiến hóa giả khác đều kêu rên thảm thiết, có người cụt tay cụt chân, có người bay đầu, có người bị chém nghiêng vai, có người bị chặt ngang lưng, cảnh tượng cực kỳ thảm khốc.
Một số cao thủ cấp Thần và Thánh giả, có người thì thân thể gãy đoạn trong chớp mắt, có người thì ầm một tiếng đã nổ tung.
Năng lượng của Thần Vương, những người kia làm sao có thể chống đỡ lại?!
Đây chính là một hồi thảm họa, Sở Phong chân chính tàn sát nơi này, thiên tài của dương gian có thể nói là bị tổn thất nặng nề, chỉ một kích ban nãy đã khiến hơn sáu mươi người bỏ mạng.
“Nơi này hẳn là có môn đồ đệ tử của lão nghiệt súc Thái Võ đi? Lăn ra đây cho ta!” Sở Phong lạnh lẽo lên tiếng.
Khi một đạo hóa thân của Thái Võ Thiên Tôn giáng lâm xuống vũ trụ tiểu âm gian, lão đã đánh chết đám bằng hữu Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, Hoàng Ngưu, Lão Lư,... cùng tất cả mọi người, còn giết cả phụ mẫu Sở Phong, đây là vết thương không thể chữa khỏi trong lòng hắn, là cừu hận lớn nhất mà hắn cả đời cũng không thể quên nổi.
Trăm năm trôi qua trong dị vực, hắn đã trải qua một khoảng thời gian tương đối dài, thế nhưng mỗi khi nhớ đến những người kia thì trong lòng hắn lại hiện lên những gương mặt quen thuộc, hắn buồn khổ, hắn thương tâm.
Xa cách trăm năm, rốt cuộc cũng không thể quay trở lại như trước, đây chính là cái gai khiến tim hắn lúc nào cũng đau âm ỉ.
Hắn rất hận nhất mạch của Thái Võ, hận đến nỗi không thể không lập tức giết chết hết thảy.
Vùng đất này xao động hẳn lên, thế nhưng không một ai dám mở miệng lên tiếng khiêu khích hắn, cũng không có người dám chủ động đứng ra.
“Xoẹt!”
Sở Phong ra tay, lúc nãy hắn thông qua hồn quang đã thu được một số tin tức, biết được lại lịch của một số kẻ nơi này, ngay lập tức liền giơ lên đại kích nhắm vào một khu vực, muốn hạ thủ.
Chiêu này không giống như chém thẳng, càng giống với mạnh mẽ trút xuống.
Thanh đại kích cấp Thần Tướng kia phát ra âm thanh ông ông giống như một ngọn núi màu bạc mạnh mẽ giáng xuống, ầm một tiếng trút xuống mảnh đất kia.
“A...”
Một số tiến hóa giả cấp Thần giận dữ gầm lên, ai nấy đều tóc tai bù xù, hai mắt trừng muốn rách cả da, bọn họ dùng hết khả năng phản kháng lại, thế nhưng cuối cùng cũng hóa thành một đống máu thịt, bị đánh đến giải thể.
Sở Phong quát lớn: “Đệ tử môn đồ của lão khốn kiếp Thái Võ đều đứng ra cho ta. Ngoài ra, đệ tử của đạo thống Hồn Nghệ, Nguyên Thủy và Loạn Vũ cũng đi lên phía trước!”
Nơi này phút chốc yên tĩnh, rất nhiều người thầm oán giận không thôi, thế nhưng cũng không dám làm ra bất cứ hành động chống đối nào.