Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó không lâu, Cơ Hải Sơn mang theo Sở Phong trở về bộ lạc, đây là một tộc đàn có khoảng năm sáu trăm cư dân, chỉ có thể coi là một bộ lạc nhỏ, địa thế nơi này tương đối nhẹ nhàng, nhưng chung quanh có rất nhiều nham thạch, đắp lên cùng một chỗ, hình thành tường vây bằng đá thô sơ, phòng ngự dã thú xung kích, bảo hộ người ở bên trong.
Mấy đứa trẻ con xuất hiện, có mấy đứa thì nhảy xuống từ trên tường nham thạch cao mấy trượng giống như khỉ, cũng có vài đứa ngồi trên chuồn chuồn lớn màu tím sậm dài ba mét, xoay quanh trên không trung.
“Hải Sơn thúc, ngươi và có đội ngũ đi săn khác lên núi hơn hai ngày, đã từng có một đám người tới bộ lạc chúng ta!” Một đứa bé nói.
“Chuyện gì xảy ra?” Cơ Hải Sơn giật mình, nhanh chóng hỏi thăm.
Thực lực của hắn ta mạnh, vẫn luôn đi săn một mình, không đi cùng mấy đội ngũ khác.
“Theo những gì ta nghe thì có thể là quý tộc Thiên Hoàng, là một đám nhân vật lớn đến giải sầu, đi săn ở đây, đi ngang qua chỗ chúng ta.” Một đứa bé cho hay.
Tiến vào trong bộ lạc, Cơ Hải Sơn trước tiên đi quan sát một khối kính thủy tinh, vận dụng năng lượng, lập tức chiếu lại rất nhiều bóng người, xem thì thấy khí thế phi phàm, vật cưỡi đều là Thụy Thú có dòng máu kỳ lân.
Sở Phong kinh ngạc, bộ lạc này không đơn giản nha, kính thủy tinh thế mà có thể chiếu lại cảnh cũ ngày xưa.
Rất nhanh, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cứng đờ, hắn nhìn thấy một nữ tử, thanh lãnh mà xuất trần, cao quý xinh đẹp, hắn nhận biết và cũng rất quen thuộc, nhanh như vậy đã thành quý tộc Thiên Hoàng rồi? !
Bên cạnh nàng còn có một người nam tử đứng sóng vai, tất cả quân đoàn kỵ sĩ mạnh mẽ đều bao quanh bọn họ, là vì bảo vệ bọn họ mà xuất hiện.
“Không sao, bọn họ chỉ đi ngang qua mà thôi, quý tộc Thiên Hoàng đến từ trọng địa phồn hoa như Thiên Quốc chướng mắt Biên Hoang cằn cỗi này của chúng ta, không sao đâu.”
Sau khi Cơ Hải Sơn xem hết hình ảnh trong kính thủy tinh thì thở phào một hơi, hắn ta cũng sợ những đạo tử, thiên nữ có lai lịch lớn kia để mắt tới bộ lạc, giờ thì yên tâm rồi.
“Các tộc lão cũng đều nói như vậy, những người này là ngẫu nhiên đi ngang qua, vào Đại Hoang đi săn giải sầu, không cần kinh hoảng.” Một vị thiếu niên đáp lại nói.
Còn Sở Phong ở bên cạnh lại ngẩn người, sao hắn có thể không biết chứ, đó chính là Lâm Nặc Y, không thể quen thuộc hơn được.
Hắn đã biết rằng Lâm Nặc Y sớm đã tiến vào dương gian, là tiến hóa giả âm phủ đầu tiên vượt qua màng ngăn giữa hai thế giới, xuất hiện trên mặt đất Hồng Hoang của dương gian.
Thời gian qua hơn một năm, thế mà cô cũng đã trở thành quý tộc Thiên Hoàng, có địa vị cao như vậy, trông lãnh diễm mà yêu kiều, càng thêm siêu nhiên.
Người cô mặc váy dài màu tuyết trắng, sóng sánh ánh sáng xanh mịt mờ, lại chiếu rọi ra phù văn trật tự.
Theo lời Cơ Hải Sơn, đó là váy áo do yêu tằm dị chủng cấp Thần Vương trong động Ly Hỏa nhả tơ bện mà thành.
Sở Phong lẳng lặng mà nhìn, thoáng đăm chiêu, cuối cùng thở dài, mặc dù gặp được một vị cố nhân ở phiến khu vực này, nhưng lúc này hắn lại không muốn đi tìm kiếm và nhận nhau.
Cây trâm xương mỏ chim óng ánh trên đầu Lâm Nặc Y trông càng thêm xuất chúng, đỏ tươi óng ánh, trật tự thần liên buông xuống, thắt mấy sợi tóc.
Điều này khiến trong lòng Sở Phong rất giật mình, rất nhanh hắn nghĩ tới các đời nhân vật lớn chuyển thế đầu thai mà hắn nhìn thấy ở Điện Luân Hồi, trong đó có một nữ tử phong hoa tuyệt đại, tu vi thâm sâu khó dò, dung mạo không khác Lâm Nặc Y chút nào, điều này khiến hắn rơi vào trầm tư.
“Ừm?”
Bỗng nhiên, Sở Phong kinh ngạc, mặc dù ký ức vẫn còn mơ hồ, không ít chuyện đã dần lãng quên, nhưng là tốc độ chậm dần.
Hắn có chút hoài nghi, cái gọi là thai trung mê có thể sẽ không ảnh hưởng lớn như vậy đối với hắn, chưa chắc cái gì cũng quên sạch sẽ.
“Hải Sơn thúc, tiểu gia hỏa này là ai, nhỏ quá a?” Một đứa bé như nghé con hỏi, phát triển rất tráng kiện, cũng vô cùng rắn chắc, nhảy lên nhảy xuống trên tường được đắp bằng đá lớn.
“Đây là đệ đệ của các ngươi, nhặt được đó, sau này không được ăn hiếp hắn!” Cơ Hải Sơn cảnh cáo bọn trẻ to cao này, không muốn khinh suất.
Sở Phong có chút không biết nói gì, đứa bé cường tráng như con bê con này mới bốn tuổi mà đã có thể chạy như gió, còn cao hơn một chút so với những đứa trẻ bảy tám tuổi bình thường.
Trên thực tế, hắn rất nhanh đã hiểu được, phần lớn những đứa trẻ Biên Hoang đều như vậy,
Nhất là trẻ con của bộ lạc này, đều giống như hổ con, thể trạng khoẻ mạnh, vô cùng cao lớn.
Khi Sở Phong nhìn thấy người trưởng thành bên trong bộ lạc thì hoàn toàn phục rồi, vô luận là nam hay nữ phần lớn đều cao hơn hai mét, rất nhiều đàn ông trưởng thành đều cao gần một trượng, ngay cả mấy vị tộc lão dáng người còng xuống đang cười tủm tỉm đi ra cũng đều như thế.
Đứa trẻ “Thanh tú” như Sở Phong không thật sự nhiều.
Lúc Sở Phong nhìn thấy vạc nước bên trong bộ lạc, hắn cảm thấy nếu mình nhảy vào cũng có thể bơi lặn.
Vừa tiến vào bộ lạc, hắn đã hiểu được rất nhiều điều.
“Tu hành, quan trọng nhất là tu hành!” Sở Phong muốn nhanh chóng ổn định lại, bắt đầu đại kế tu hành của hắn.
Tất cả mọi thứ bên trong hộp đá đều bị hư hết, ngay cả Kim Cương Trác cũng đứt, nhưng là ba viên hạt giống lại được vùi trong đất đào được ở Luân Hồi Chung Cực cũng không bị tổn hại.
Ba hạt giống này cho hắn lòng tin rất lớn, vô cùng chờ mong!
Bên trong bộ lạc có phòng ở bằng đá, đều là rèn nham thạch màu nâu xám sau đó đắp lên mà thành, cao lớn mà kiên cố. Cũng có phòng ốc xây từ cây to, thông gió mà rộng thoáng, giống như từng tòa túi nấm.
Trên đường phố phủ đá xanh, không biết đã giẫm bao nhiêu năm, có nơi đều bị giẫm và ma sát đến lõm xuống dưới một chút.
Gần đến buổi trưa, bên trong bộ lạc có khói bếp lượn lờ, đã đến thời gian ăn cơm.
Cơ Hải Sơn nói: “Mặc dù ta nhận ngươi làm con nuôi, nhưng là trong nhà có bà vợ bị bệnh, không có cách nào nuôi ngươi, vẫn nên đem ngươi đến thần miếu trên núi thôi.”
Hắn ta giao Lưu Quang Điệp cho người trong tộc, dẫn đến mọi người kinh ngạc thốt lên, con bướm yêu này rất mạnh, làm hại bộ lạc phụ cận, khiến cho rất nhiều thợ săn vẫn luôn nhức đầu, chết không ít người cũng không thể làm gì nó, không ngờ lần này lại bị Cơ Hải Sơn diệt trừ.
Lưu Quang Điệp này rất đáng tiền, nếu như bán đi một đôi cánh óng ánh này thì đủ để đổi lại mười mấy xe thú đồ ăn.