Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cơ Hải Sơn mang theo Sở Phong đi đến phía sau bộ lạc, ra khỏi tường đá, ngoài mấy trăm mét có một ngọn núi, cũng không phải là rất cao, tiếp giáp với trại này.
Một vị tộc lão ở phía sau hô: “Hải Sơn, lần này không cần vội vã lên núi, ở vài ngày trong trại đi, ta thấy mặc dù những quý tộc Thiên Hoàng kia đa dẫn nhóm lớn người ngựa rời đi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đi ngang qua nơi này khi trở về từ Đại Hoang, đến lúc đó ngươi chiêu đãi họ, xem một chút xem có thể cùng đi ra bên ngoài học hỏi thêm kiến thức, mở mang tầm mắt hay không.”
Thân hình Cơ Hải Sơn dừng lại, nói: “Ta không đi ra ngoài đâu, nhưng ta sẽ ở thêm mấy ngày trong bộ lạc.”
Những người kia sẽ còn đến nữa? Trong lòng Sở Phong hơi động một chút, thế mà nhanh như vậy đã có cơ hội nhìn thấy một vị cố nhân, gặp hay là không gặp?
mặc dù cái gọi là núi phía sau không cao, nhưng là linh khí tương đối dồi dào và nồng đậm, nếu như là ở vũ trụ âm phủ, nơi này xem như là thánh địa trong thánh địa.
Núi thấp chỉ cao có ba trăm mét có mọc một ít cổ thụ, kết quả lạ, vàng óng, đỏ oánh oánh, mùi trái cây xông vào mũi, có suối trong chảy xuôi róc rách, linh vụ bốc hơi lên mờ mịt.
“Tiên tử, ta đưa tới một đồ nhi cho ngươi!” Cơ Hải Sơn vừa mới bắt đầu leo núi đã la lớn.
Sở Phong suy nghĩ, chẳng lẽ là cao nhân ẩn sĩ gì đó, hơn nữa còn muốn thu đồ đệ?
Hắn rất chờ mong , bình thường thì tiên tử chân chính ẩn cư tại Biên Hoang hơn phân nửa là người có chuyện xưa, là đệ tử quan môn của Thiên Tôn thất bại bỏ chạy đến Đại Hoang, hay là con gái riêng của đại năng tiến vào thế gian để trải nghiệm?
Trong lúc nhất thời, Sở Phong suy nghĩ lung tung.
“Tiên tử ở đây sao?” Cơ Hải Sơn hô lên lần nữa.
Xoát!
Giữa sườn núi xuất hiện thêm một người, tay áo phất phới, nghênh tiếp Cơ Hải Sơn đang leo núi.
Sở Phong liếc mắt quan sát, đây chính là... Thế ngoại tiên tử?
Hắn nhìn đến xuất thần, trợn cả mắt lên, cmn, cái này. . . Tiên tử mày rậm mắt to, mặt vuông, mũi lớn tai to, râu dài nửa thước, đây quả thực là khiến cho hắn muốn lung lay trong gió.
Trong lúc nhất thời, cả người Sở Phong đều cảm thấy không tốt, rất muốn quay đầu chạy khỏi đây, bị dạng tiên tử này nuôi lớn, còn không bằng đi theo Cơ Hải Sơn!
Hắn ai thán, phải sớm đoán được mới đúng.
Đại hán cao hơn một trượng, cánh tay đều to bằng bắp đùi người thường, nắm đấm lớn chừng chậu rửa mặt như Cơ Hải Sơn, giống như một con gấu chó lớn không có lông, tiên tử trong mắt của hắn ta là nhân vật bậc nào? Chắc cũng chỉ có thể là cái dạng trước mắt này!
“Hải Sơn ca!” Tiên tử mày rậm mắt to kia hô lên nghe ồm ồm.
Sở Phong run rẩy, thật sự muốn lập tức chạy mất.
“Đông Thanh, tiên tử nhà ngươi có ở đây không?” Cơ Hải Sơn hỏi.
“Có, nhưng đang định rời đi.” Đông Thanh đáp.
Nghe được loại đối thoại này, không biết vì sao Sở Phong thấy như trút được gánh nặng, đây không phải là chính chủ? Mới vừa rồi thật sự là có chút khẩn trương, dù sao cũng bị người ta nuôi trong nhà ít nhất mấy năm nữa.
Hắn quan sát tỉ mỉ, mặc dù Đông Thanh này ăn mặc khác loại, có chút trung tính hóa, thậm chí lệch thành nữ tính, nhưng nhìn thế nào cũng phải là nam tử mới đúng.
Cơ Hải Sơn nói: “Đông Thanh, đừng nóng vội, bệnh lạ của ngươi có thể trị khỏi, mỗi lần lên núi ta đều đang tìm kiếm, gần đây phát hiện một ít manh mối, cảm thấy có lẽ sâu trong Đại Hoang này có Ngọc Tuyết Thần Lan, có thể giải trừ lời nguyền rủa trên người ngươi, khôi phục thân phận con gái.”
Sở Phong khẽ giật mình, thật sự là nữ nhi? Nghe thấy mấy câu này, hắn lại không hề có suy nghĩ trốn tránh nữa, cảm thấy nữ tử tên là Đông Thanh này có chút đáng thương, thân trúng nguyền rủa, che đậy gương mặt thật sự?
“Thuận theo tự nhiên đi.” Đông Thanh đáp, rất bình tĩnh.
Đỉnh núi có một cái giếng cổ, mười mấy gốc cổ thụ, có hai gốc trông khá giống Bồ Đề và Linh Đạo Thụ, chạc cây cứng cáp, giống như rồng già ẩn núp.
Một tòa thần miếu đứng sừng sững, rất cổ kính, tràn ngập cảm giác tang thương của năm tháng, giống như là một mảnh di tích viễn cổ trường tồn cùng thế gian.
Tường viện rách rưới, không có tu sửa, chỉ có cung điện từng được tu sửa, mảnh ngói tối tăm mờ mịt, nhưng sau khi được ánh mặt trời chiếu vào lại có hào quang màu vàng kim nhạt chảy xuôi, nhìn rất bất phàm.
Một bà lão cười hiền hòa, tóc bạc trắng, đứng ở trước miếu, đây là tiên tử thế ngoại kia sao? Trong lòng Sở Phong đã bình tĩnh.
“Bà bà!” Cơ Hải Sơn kính cẩn hô.
“Ừm, tiểu thư nhà ta ở bên trong miếu, vốn đang muốn đi ra ngoài.” Bà bà này rất hòa ái, nụ cười làm cho lòng người an bình.
Thần miếu cực kỳ cũ kỹ, trước tiên Sở Phong cảm thấy nơi này thật sự không đơn giản, giống như là di tích từ thời kỳ tiền sử.
Cung điện đổ nát mà cổ lão này thờ phụng một tòa tượng đắp, dãi dầu sương gió, khuôn mặt cũng đã mơ hồ, nhưng hình dáng chỉnh thể vẫn còn, là một nữ tử, yên tĩnh ngồi xếp bằng, cho người ta cảm giác đặc biệt, giống như là trường tồn từ xa xưa, ở một góc nhỏ hoang dã này nhìn xuống toàn bộ mảnh đất Hồng Hoang.
Trong lòng Sở Phong chấn động, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút rung động trong lòng, nơi đây dường như vượt trên thế gian, giống như là một cực riêng biệt của thế giới dương gian.
Trong cung điện cũ nát có thêm một vị nữ tử, váy dài màu vàng nhạt kéo trên mặt đất, không thẹn có danh tiên tử, ít nhất thì tư thái tương đối hoàn mỹ, thon dài thẳng tắp, đường cong kinh người, khí chất lãnh diễm, nhưng dáng người lại vô cùng động lòng người.
Đáng tiếc, không nhìn thấy gương mặt thật, nàng đeo một cái mạng che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt, rất có linh khí, lúc lông mi chớp động, cả người đều vô cùng linh lung kỳ ảo, có một loại khí chất không tên, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng thế.
Mà lúc nàng yên tĩnh, con ngươi sâu thẳm, cả người cũng bắt đầu mơ hồ, nhìn không rõ, xa như là cách một thế giới vậy, trong mắt có các loại cảnh tượng sao trời khô diệt.
Trong lòng Sở Phong nổi lên sóng to gió lớn, sao hắn thấy nữ tử này rất giống với tượng nặn cổ xưa mà thần miếu thờ phụng, nhất là sau khi ngồi xếp bằng xuống, thật sự là.. . không khác chút nào.
Đây là nơi nào? !
Sau đó, hắn cảm thấy hơi khác thường, cảm ứng được hơi thở khác thường trên người nữ tử này, khiến cho trong lòng hắn rung động, sau đó chấn động kịch liệt.