Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất cả đều diễn ra quá nhanh, ngay cả cường giả như Bằng Hoàng cũng không kịp ngăn cản, mà Phượng Hoàng tiên tử cách Lê Cửu Tiêu gần nhất cũng chỉ có thể phóng ra lĩnh vực che chở cho U Vũ.
Chẳng qua thì một đống máu tung tóe trong tưởng tượng của mọi người lại không bắt ra, Cơ Đại Đức vẫn đứng đó như cũ, mà trước mặt hắn xuất hiện một cánh tay hiển hóa từ không trung.
Vô thanh vô tức, cánh tay kia đem tất cả quang hoa do Thần Vương phóng ra nắm chặt ở giữa, giống như một cái động đen, đem toàn bộ năng lượng và phù văn túm chặt ở trong bàn tay.
Đồng thời, nắm đấm của Thần Vương Lê Cửu Tiêu cũng bị cánh tay kia nắm chặt, không thể tiến thêm được bước nào, chỉ có thể dừng lại giữa không trung.
Lúc này, thời gian giống như bị đình trệ, cả thiên địa ngưng lại, tất cả mọi người đều được một phen hú hồn hú vía, bị một lĩnh vực nào đó bao vây ở giữa.
Trong lúc mơ hồ, một nam tử bỗng nhiên xuất hiện, dáng người không cao, chỉ có thể miễn cưỡng coi như trung bình, chính là nam tử này đang ngăn cản Lê Cửu Tiêu.
Y trầm mặc không nói, trên mặt đeo một mặt nạ bằng đá, cả đầu tóc xám giống như được đúc ra từ đá cẩm thạch, màu rất đậm, thế nhưng lại an tĩnh bất động, cơ thể y cũng giống như một pho tượng.
Chính là người này đã ngăn chặn Thần Vương Lê Cửu Tiêu, không tiếng động ngăn lại sát chiêu của hắn ta, chỉ dùng một tay đã giam cầm được hết thảy phù văn mà Thần Vương bạo phát, dễ dàng giống như dập tắt một ngọn nến.
Cho đến lúc này thì quần chúng mới bừng tỉnh khỏi mộng, người đến là một tiến hóa giả không thể đoán trước, thế nhưng y có thể chặn được một kích phẫn nộ của Thần Vương thứ mười trong thiên hạ.
Sở Phong âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhịn không được mà lẩm bẩm: “Thật sự đáng tin cậy!”
Trước khi hắn đến nơi này đã đặc biệt đưa ra yêu cầu với người của khu giao dịch màu xám, đồng ý trả thêm hai khối đá Thiên Kim làm thù lao, chỉ cần có thể cam đoan bảo hộ hắn an toàn.
Hiện tại xem ra quá đáng giá, tuyệt đối đáng tin cậy!
Ngay cả lúc trước hắn cũng không ngờ được Lê Cửu Tiêu sẽ có mặt ở đây, vì thế, tiêu pha phen này không thiệt chút nào.
Tất nhiên tim hắn cũng đập nhanh một trận, rất may lúc nãy hắn không sử dụng đạo quả Thần Vương của kiếp trước, mà cho dù có bộc phát thì hắn cũng không ngăn nổi khí thế của vị Thần Vương thứ mười thiên hạ kia, cách biệt quá lớn.
Mà một khi hắn làm vậy thì chắc chắn sẽ lòi đuôi, sẽ nảy sinh các loại vấn đề nghiêm trọng, đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ biết hắn chính là một người chuyển sinh đặc biệt.
“Lê huynh, ngươi đây là có ý gì?” Bằng Hoàng lên tiếng, tuy rằng y trầm mặc ít nói, thế nhưng rất có trách nhiệm chất vấn trước mặt mọi người.
“Đạo huynh, có chuyện gì không bằng nói ra, làm sao lại đột nhiên nảy sinh sát niệm như thế?” Phượng Hoàng tiên tử cũng thu lại ý cười, mắt phượng lộ rõ thần mang.
Bên cạnh nàng ta, tiểu mập mạp U Vũ cảm thấy cực kỳ hãi hùng khiếp vía, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà sợ.
Cậu biết rõ ban nãy bản thân suýt chút nữa đã chết ở chỗ này, hết thảy là do khoảng cách với Cơ Đại Đức quá gần, cho nên mới bị liên lụy.
U Vũ không nhịn được muốn chửi má nó, vì sao mỗi lần gặp tên gia hỏa thiếu đức đến từ biên hoang đều không có chuyện tốt, luôn đụng phải xui xẻo?
Sắc mặt đám người Võ Thành và Diệu Thiên cũng rất khó coi. Lúc nãy, dưới cơn thịnh nộ bạo phát của Thần Vương thứ mười thiên hạ, mấy người này cũng cách tử vong rất gần, nếu không có người thần bí kia ngăn cản thì mấy người bọn chúng gần như đã phải chết thảm.
“Các vị, xin lỗi, là ta thất lễ.” Lê Cửu Tiêu mặt không đổi sắc mà bồi tội với đám người Bằng Hoàng và Phượng Hoàng.
Đồng thời, hắn ta bắt đầu nhìn chăm chú vào nam tử đeo mặt nạ bằng đá màu xám, lộ ra dáng vẻ cực kỳ nghiêm, thậm chí tạm thời không để ý đến Lôi Chấn Tử.
“Thần Vương thứ tư của năm trăm năm trước?” Lê Cửu Tiêu hỏi.
“Hư danh mà thôi.” Nam tử đeo mặt nạ đá bình tĩnh mà trầm ổn đáp lại.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở nơi này liền thay đổi, không ngờ bản thân có thể gặp được tiến hóa giả tuyệt thế trong truyền thuyết.
Thiên hạ đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, dẫn đầu mấy trăm năm. Lúc đầu, vị Thần Vương xếp thứ tư mạnh mẽ tuyệt đối kia, khi tung hoành thiên hạ luôn đeo lên một chiếc mặt nạ bằng đá.
Đáng tiếc, nghe nói y gặp phải thất bại thảm hại, từ đó liền biến mất.
Mà vị tiến hóa giả dẫn đến sự thất bại thê thảm của y lại rất thần bí, đến ngày hôm nay cũng không có người nào biết được thân phận, chỉ biết người đó tuyệt đối không phải là nhân vật trưởng bối cả mạnh hiếp yếu.
Từ sau trận chiến kia, vị Thần Vương xếp thứ tư thiên hạ liền không gượng dậy nổi, đột nhiên biến mất, có người nói y đã đi phá cửa ải Thiên Tôn, chuẩn bị quật khởi lần nữa, cũng có người nói y đã chết.
Không ngờ rằng y lại xuất hiện ở nơi này.
Cái này quả thật khiến người ta cảm thán không thôi, khu giao dịch màu xám quả nhiên sâu không lường được, ngay cả Thần Vương xếp thứ tư của năm trăm năm trước cũng có thể chiêu mộ.
“Ngươi phá hỏng quy củ ở nơi này.” Nam tử mang theo mặt nạ bằng đá bình tĩnh nói.
“Được, lát nữa ta sẽ đi nộp tiền phạt.” Lê Cửu Tiêu đáp, vô cùng dứt khoát, hắn ta biết khu giao dịch màu xám đã hoạt động từ những năm tháng tiền sử đến bây giờ, từ đầu đến cuối luôn tồn tại, cho dù là mấy thế gia mạnh nhất cũng không muốn chọc vào nơi này.
Trong nháy mắt, Thần Vương thứ tư đã biến mất trong hư không, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều yên lặng, bọn họ đều là tiến hóa giả có lai lịch rất lớn, đa số đều là môn đồ của Sư Tôn, địa vị cực kỳ cao, tương lai nhất định sẽ vọt lên tận trời, thế nhưng lúc nãy lại bị xúc động mạnh.
Sở Phong nhăn gương mặt nhỏ, không hề để ý đến Thần Vương Lê Cửu Tiêu, thản nhiên trừng hai mắt, cái này thật là... thái độ không biết sống chết!
Mọi người đều hiểu ra giữa hai người này khẳng định có chuyện không sạch sẽ.
Thế nhưng cấp độ tiến hóa của Cơ Đại Đức kém rất xa Lê Cửu Tiêu, vậy mà cũng dám cường thế như vậy?
Trên thực tế, Sở Phong quả thật một chút cũng không sợ, hắn sợ cái chim a, sau này nhất định sẽ đánh một trận với Lê Cửu Tiêu, vừa nãy đối phương suýt nữa muốn bóp chết hắn đâu, đều đã xé rách da mặt, vậy thì việc gì hắn phải cho đối phương thái độ tốt?