Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà Lê Cửu Tiêu ngày thường rất tuấn lãng, là một vị Thần Vương tài giỏi rất bình dị gần gũi, thế nhưng gương mặt lúc này lại rất lạnh lẽo, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Phong, khiến người nào cũng có thể nhìn ra sát ý của hắn ta.
Đây rốt cuộc là tình huống gì? Mọi người không cho rằng một đứa nhóc năm tuổi có bản lĩnh gì để đắc tội một vị Thần Vương xếp hạng thứ mười trong thiên hạ, căn bản không có tư cách.
Lê Cửu Tiêu cũng không tiếp tục ra tay, hắn ta biết bản thân không giết được Lôi Chấn Tử ở khu giao dịch màu xám, vì vậy cố nén lửa giận vào trong bụng, khuôn mặt âm trầm như nước.
Phượng Hoàng tiên tử mỉm cười, chủ động hóa giải xấu hổ, muốn tất cả bỏ qua chuyện này, vì thế liền mời tất cả ngồi xuống.
U Vũ lẩm bẩm, không ngờ Cơ Đại Đức lại kết thù với Thần Vương Lê Cửu Tiêu, hắn có tài đức gì a, sao lại có bản lĩnh như thế?
Lúc này, ngay cả loại người chất phác không thích nói chuyện Bằng Hoàng, da mặt cũng không kiềm được mà hơi run rẩy, âm thầm than U Vũ quả nhiên tuổi quá nhỏ, không biết hành sự, dưới loại tình huống này tốt nhất đừng nhắc đến chuyện cũ giữa hai người kia mới đúng, cứ bỏ qua là được.
Quả nhiên, sắc mặt Lê Cửu Tiêu ngày càng khó coi.
Sở Phong thì lại cười rộ lên, gương mặt không chút sợ hãi, thoải mái lên tiếng: “Ta và Lê Thần Vương cũng được coi như quen biết đã lâu.”
Tâm tình Lê Cửu Tiêu lay động kịch liệt, nói: “Lôi Chấn Tử, nếu ngươi dám nói hươu nói vượn, coi chừng ta lột da ngươi!”
Tình huống rốt cuộc là như thế nào, tại sao Thần Vương thứ mười thiên hạ lại kích động đến như thế? Trong lòng mọi người rất hiếu kỳ, ai cũng muốn tìm ra nguyên do.
Nhưng dưới loại tình huống này, ai lại nguyện ý nhiều lời chủ động đi trêu chọc thị phi.
Tiểu mập mạp U Vũ thấy tình hình không đúng đã ngậm miệng từ sớm, hiểu được ban nãy bản thân đã lỡ lời.
Sở Phong hết lần này đến lần khác mỉm cười nhìn về phía nó, nụ cười kia dọa cho U Vũ sợ đến nỗi run rẩy, hối hận không thôi, trong lòng không khỏi lại ai thán, mỗi lần gặp mặt hàng này sao mà xui xẻo, hắn quả thực là sao chổi tai họa.
Sở Phong lại nhìn về phía Lê Cửu Tiêu, không hề sợ hãi ánh mắt như muốn giết người của hắn ta, ngược lại còn đối chọi gay gắt, nói: “Ta và Lê Thần Vương quen biết trong một mùa mưa ẩm ướt.”
Mọi người lập tức lên tinh thần, đây chính là muốn kể lại nội tình?
Nhưng mà nghe vào tai sao lại giống trữ tình như vậy?
Lê Cửu Tiêu quả thật muốn phun máu, gân xanh trên trán nảy lên, mấy chữ mùa mưa ẩm ướt kia suýt chút nữa đã khiến hắn ta nổ tung.
Nhưng mà hắn có thể cảm ứng được vị Thần Vương xếp thứ tư năm trăm năm trước vẫn chưa rời đi, y vẫn còn đang ở trong hư không theo dõi hắn ta, nếu như muốn ra sát chiêu với Sở Phong, chắc chắn không có cơ hội thành công.
“Lôi Chấn Tử, cẩn thận họa từ miệng mà ra, tuy hiện tại ta không làm gì được ngươi, nhưng ta đã biết lai lịch của ngươi, đừng ép ta phải vi phạm nguyên tắc làm người, phá quy tắc mà giết người có quan hệ với ngươi.”
“Ngươi đây là ép ta? Ta vẫn thật không tin đâu!” Sở Phong ngồi ở nơi đó, vỗ vỗ bàn ngọc thạch, dáng vẻ cứng đầu đến dọa người.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lê Cửu Tiêu tái nhợt, ngộ nhỡ tên tiểu tử này nói ra chuyện cũ mấy năm trước cho mọi người thì sao, nếu thật sự là vậy, hắn ta sẽ không còn mặt mũi mà đối diện quần chúng nữa, quá mất mặt xấu hổ.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Hắn ta lạnh lùng nói.
Đám người im phăng phắc, Thần Vương Lê Cửu Tiêu lại bị một tiểu tử năm tuổi uy hiếp? Hơn nữa lại có dấu hiệu mềm xuống?
“Vốn dĩ ta muốn cười một tiếng, hóa giải ân oán khi gặp lại, ai mà biết ngươi lại không chịu buông tha như vậy, ta còn có thể thế nào, chỉ có thể đấu tranh đến cùng thôi!” Sở Phong vỗ bàn đá bôm bốp, dáng vẻ rất chi là dõng dạc.
Lê Cửu Tiêu nghe vậy liền ngẩn ngơ, đơn giản như vậy? Thật sự không tiết lộ chuyện năm đó?
Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn ta lại âm trầm, bản thân chính là khổ chủ a, chẳng qua đối phương chỉ không tiếp tục “gieo vạ” cho hắn trước quần chúng, vậy mà lại khiến hắn ta cảm thấy như trút gánh nặng, thậm chí còn sinh ra lòng cảm kích, Lê Cửu Tiêu cảm thấy bản thân mình có bệnh không nhẹ.
“Lão Lê, ngươi có ý gì, vẫn muốn trở mặt ăn thua đến cùng với ta hay sao?” Sở Phong quát, lại lần nữa cường thế hẳn lên.
Mọi người cạn lời, một đứa nhỏ bé như cọng lông lại dám ăn nói với Lê Thần Vương như thế? Thậm chí còn có ý khiêu chiến!
Lê Cửu Tiêu thật muốn kéo tiểu tử Lôi Chấn Tử qua bên này, sau đó một tát vỗ chết nó. Nhất là khi nghe thấy tiểu tử kia gọi hai tiếng Lão Lê, quả thật khiến hắn ta hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ bản thân mình thật sự già rồi? Nhưng hắn ta là một trong những Thần Vương ngút trời trẻ tuổi nhất của dương gian a.
Cuối cùng hắn ta vẫn nhịn được, trước hết cứ bỏ hết mấy chuyện khó xử trong quá khứ đi rồi lại nói, vì thế liền thỏa hiệp: “Được, những chuyện kia đừng có nhắc lại!”
Một đám người bên cạnh đều cảm thấy chấn động.
Tiểu mập mạp U Vũ liền lộ ra thần sắc sợ hãi, cảm thấy phục sát đất Cơ Đại Đức, vậy mà có thể khiến Thần Vương thứ mười thiên hạ chịu thua, tạm thời thỏa hiệp.
“Không được!” Ai cũng không ngờ rằng Cơ Đại Đức lại lên tiếng phản đối.
“Ngươi có ý gì?” Lê Cửu Tiêu thoáng cái đã lộ ra sát khí, thái độ ôn tồn lễ độ ngày thường thoáng cái mất tăm.
Sở Phong nói: “Ý của ta là, làm người phải rộng lượng, ta trước hết lùi một bước, ân oán giữa chúng ta sẽ xí xóa, về sau không được kêu đánh đòi giết ta nữa.”
Lê Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn về phía hắn, cái gì mà xóa sạch ân oán, đây rõ ràng là đang áp chế hắn ta, về sau không cho hắn ta báo thù, bởi vì giá trị võ lực của tên Lôi Chân Tử kia căn bản không tạo thành uy hiếp gì cho hắn.
“Nam nhân chân thật phải rộng lượng, đến tội cùng ngươi có bỏ qua đoạn chuyện trước kia hay không?” Dáng vẻ Sở Phong rất nghiêm túc, nói tiếp: “Ta làm sao lại không để ý, tất nhiên, nếu như ngươi không muốn buông xuống, vậy ta sẽ phụng bồi ngươi đến cùng!”
Lê Cửu Tiêu nén giận, nhà ngươi không để ý, thế nhưng ta để ý a!
Thằng nhãi này rõ ràng là sợ sau này sẽ bị đuổi giết, kết quả còn nói bản thân rộng lượng, vỗ vỗ ngực ra vẻ hào phóng, thật sự quá vô sỉ và ti tiện.
Hắn thật sự muốn một cước dẫm chết tên Lôi Chấn Tử này, thằng nhãi chết tiệt đã này chiếm hết tiện nghi thì thôi, lại còn mặt dày khen bản thân rộng lượng, thật sự quá mất mặt xấu hổ.