Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thẳng thắn chút, rốt cuộc có được hay không?” Sở Phong bày ra dáng vẻ khó mà nhẫn nại, nói: “Nam nhân thật sự phải như ta, để ân oán năm đó bay theo gió, ta không so đo, ngươi thì sao?”
“Được, chuyện cũ đừng nhắc, không so đo nữa!” Lê Cửu Tiêu cắn răng nói ra, bởi vì hắn ta thật sự không muốn sự việc tồi tệ kia bị truyền đi, ngay cả bản thân hắn ta cũng không muốn nhớ lại.
“Cái này thì đúng rồi, có chuyện gì lớn đâu chứ.” Sở Phong làm ra dáng vẻ không để ý, thể hiện rõ thành ý và chí khí của mình.
Lê Cửu Tiêu mặt không biểu tình, cứ như vậy mà oan ức chính mình, cùng Lôi Chấn Tử bỏ qua chuyện cũ, cảm thấy tim của bản thân thật đau a.
Tất cả mọi người đều thất vọng vô cùng, ban nãy vẫn còn đang chờ xem trò hay, vẫn đang mong Cơ Đại Đức không che đậy nói thẳng hết bí mật giữa hai người.
Sở Phong nhìn thấy quần chúng dùng ánh mắt trông mong nhìn qua, dáng vẻ ai nấy đều rất thất vọng, vì vậy liền mỉm cười nói: “Thật ra cũng không có cái gì... có nói ra cũng không sao.”
“LÔI CHẤN TỬ!”Hai mắt Lê Cửu Tiêu rét lạnh.
Mọi người nhất thời kích động, nội tâm cực kỳ hưng phấn chờ đáp án.
“Chuyện có gì đâu mà.” Sở Phong không để ý, phủi mông đứng dậy nói: “Ta và hắn ta là tình địch, đều thích Thải Huyền, hơn nữa ta lại là người chiếm ưu thế!”
“Ha ha...” Đúng lúc này, một tiếng cười thanh lãnh nào đó bỗng nhiên truyền đến.
Bên ngoài rừng tùng, một nữ tử phong hoa tuyệt đại thướt tha đi đến, giống như tiên tử quảng hàn hạ phàm, thong thả tiếp cận nơi này.
Sở Phong lập tức cảm thấy đầu to ra, âm thầm kêu oan, hối hận không thôi.
Vốn dĩ hắn còn đang muốn rời đi, trước khi đi muốn giả bộ thành sói đuôi to, sau đó lập tức phủi mông chuồn lấy người, nhưng nào có thể ngờ một lời này lại bị chính chủ Cơ Thải Huyền đúng lúc nghe thấy.
Hai tay Sở Phong bắt chéo sau lưng, ngẩng đầu lên trời mà thở dài, không phải hắn chỉ muốn giả bộ một chút thôi sao? Ai mà ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy, hắn thật sự không phục, không cam lòng a!
Sở Phong cảm thấy quá bất hạnh, bị nguyên chủ tóm ngay tại chỗ!
Không biết vì cái gì, lúc này Lê Cửu Tiêu lại cảm thấy tâm tình rất tốt. Bởi từ sau khi đến nơi này, hắn ta đã chịu uất ức không ngừng.
Trong tình cảnh như này, những người khác đều rất thức thời mà im lặng, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn một mảnh hỗn loạn ở đây, chẳng lẽ đây chính là tình tay ba trong truyền thuyết?
Cơ Thải Huyền đã đến, trong trẻo như một luồng ánh sáng tinh khôi từ minh nguyệt, ánh sáng nhu hòa dịu dàng chiếu rọi nơi đây, cả người đều là không linh, phong tư xuất trần, đẹp đến không thể miêu tả.
Nhưng hiện tại nàng lại giống như đang thẩm vấn con mồi, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Sở Phong, tuy rằng vẫn xinh đẹp tuyệt trần như trước, thế nhưng nụ cười trên mặt lại khiến người ta phát lạnh.
“Ngươi ban nãy nói cái gì?” Cơ Thải Huyền giống như Lăng Ba tiên tử, rất thướt tha mà tiến đến gần, cả người thon dài, cao hơn Sở Phong rất nhiều, lúc này đang lấy dáng vẻ từ trên cao mà nhìn xuống.
Gương mặt nhỏ của Sở Phong nhăn lại, vì sao mỗi một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đều lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống hắn chứ.
Đồng thời, trong lòng Sở Phong cũng không ngừng nguyền rủa, ngày hôm nay quả nhiên xui xẻo cực độ, lúc này bộ mặt không khỏi cứng lại, cười khan nói: “Không có gì, nhắc lại chuyện xưa mà thôi.”
“Chuyện xưa gì?” Cơ Thải Huyền có gương mặt trái xoan, hai mắt hữu thần, sợi tóc mềm mại sáng bóng, tuy rằng phong tư tuyệt thế, nhưng hiện tại dáng vẻ cười lạnh kia lại khiến phạm nhân lẩm bẩm.
Sở Phong nói: “Nhớ lại năm đó, lão Lê khóc lóc hô hào, nói ta là tình địch của hắn ta, sau này chắc chắn phải chiến một trận. Ta chỉ cho rằng hắn ta thuận miệng nói bừa mà thôi, không nghĩ đến tên này thật sự ghi thù, hôm nay tìm đến ta gây phiền phức, ta chỉ bất đắc dĩ giảng đạo lý với hắn ta ở nơi này.”
Khổ chủ chân chính - Lê Cửu Tiêu: “#@...”
Vốn dĩ tâm tình của hắn có thể thoải mái hơn một chút, nhưng sau khi nghe thấy những lời đổi trắng thay đen của thằng nhóc Lôi Chấn Tử, Lê Cửu Tiêu quả thật muốn đánh chết tên nhãi con láo toét này.
Đây chính là điển hình của việc đảo điên thật giả, kẻ gây tai họa.
Lê Cửu Tiêu lập tức quát: “Lôi Chấn Tử, ngươi nói bậy bạ cái gì đó!”
“Nam nhân chân chính phải có trách nhiệm, mấy năm trước khi còn ở sâu trong biên hoang, chính ngươi đã tự nói với bản thân rằng ta là tình địch của ngươi. Lúc ấy Thải Huyền tiên tử còn đứng ở hiện trường, chắc hẳn cũng nghe thấy rõ ràng.”
Gương mặt nhỏ của Sở Phong phồng lên, vô cùng đứng đắn mà nhắc lại chuyện cũ.
Lê Cửu Tiêu nghe xong liền giận dữ, tiểu tử này quả nhiên không biết xấu hổ, tránh nặng tìm nhẹ, sau đó còn mập mờ đổi trắng thay đen, đem chân tướng khuyết thiếu trộn lẫn với tình trạng hỗn loạn hiện tại, nhằm lẫn lộn phải trái, đáng chết!
“Thải Huyền, nàng cũng biết ta...” Vị Thần Vương thứ mười đương thời muốn nói điều gì đó.
Đôi mắt Cơ Thải Huyền ẩn chứa ánh sáng, cả người giống như bước ra từ trong tranh, nàng nhìn Lê Cửu Tiêu một cái, sau đó mới nhìn xuống Sở Phong: “Ngươi mới bao lớn, ở đây ăn nói xằng bậy cái gì.”
Trong nháy mắt, trong lòng Lê Cửu Tiêu như có một dòng nước ấm chảy qua, cuối cùng vấn là Cơ Thải Huyền thấu tình đạt lý, mặc kệ có tiếp nhận tình cảm hay không thì vẫn luôn đứng về phía hắn ta, đây chẳng lẽ là... nàng ấy đã hơi rung động trước mười năm theo đuổi không biết mỏi mệt của mình?
“Ta không hề nhỏ, tâm chứa cả ý chí trời cao!” Sở Phong giương cằm ở đó mà kêu.
Lúc này, lại có một thiếu nữ nhẹ nhàng đi đến, tóc đen phát sáng, đi lại nhẹ nhàng, dáng vẻ giống như khuê tú của thế gia tiến hóa, nhưng thật chất chính là tỳ nữ của Cơ Thải Huyền.
Năm đó chính cô đã ôm lấy Sở Phong chưa đầy tám tháng tuổi vào lòng, hiện tại cười khẽ: “Được rồi nha Cơ Đại Đức, chớ nên nghịch ngợm nữa, ngươi cũng không biết ngại a, năm đó chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ trần chuồng, hiện tại cũng mới là một con chim sẻ nhỏ, hai mươi năm nữa mới đủ để ngưỡng mộ tiểu thư nhà ta đi!”
“Nói bậy, hiện tại ta tên là Cơ Đại Bằng!” Sở Phong kịch liệt phản bác.
Trong lúc nhất thời, hiện trường bỗng nhiên an tĩnh.
Khuôn mặt chất phác của Bằng Hoàng hơi co quắp, trừng mắt về phía Sở Phong, y đột nhiên cảm thấy tiểu tử này thích ăn đòn!
Đám người U Vũ và Võ Thành trong nháy mắt đã ngộ ra một số thứ, cuối cùng cũng hiểu rõ, bản tính của tên Cơ Đại Đức khốn kiếp lúc ở trong Long Ổ chính là gan to bằng trời! Bất luận gặp trúng ai, không quản đối phương là Lê Cửu Tiêu hay là Cơ Thải Huyền, hay là Bằng Vương, hắn cái gì cũng dám nói.