Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lôi Chấn Tử, chớ nói điên nói cuồng!” Lê Cửu Tiêu quát nhẹ.
Sở Phong cười hắc hắc mà nói: “Không biết Thải Huyền tiên tử đã nghe thấy chưa, hắn ta vẫn còn gọi ta là Lôi Chấn Tử, vẫn rất tin tưởng quẻ bói của vị Thiên Sư nọ như cũ, từ tận đáy lòng vẫn luôn coi ta là tình địch của bản thân.”
Quần chúng phục sát đất, thầm nhủ hạt đậu này mới bao lớn, vậy mà đã dám tranh giành nữ nhân với Lê Thần Vương, hơn nữa mục tiêu còn là Nữ Thần Vương Cơ Thải Huyền xếp trong mười vị trí đầu của thiên hạ.
“Cơ Đại Đức!” Sắc mặt Lê Cửu Tiêu tái xanh.
Cơ Thải Huyền kinh ngạc nhìn Sở Phong, đây chính là đứa nhỏ nàng nhặt được dưới đêm mưa năm đó sao? Lúc trước trong mộng cảnh của Đại Năng, đứa nhỏ này tự mình đào vong, hắn không những có thể sống tiếp, hơn nữa lúc này còn dám đối chọi gay gắt với Lê Cửu Tiêu, thật sự là kỳ quái.
Trong lòng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ quẻ bói của vị Thiên Sư không đứng đắn kia thật sự nhìn được một góc của tương lai? Trong lúc nhất thời, gương mặt trắng nõn của Cơ Thải Huyền có chút nóng lên, chỉ có điều rất nhanh đã biến mất.
Sau đó, nàng nhớ đến đại thế dương gian lúc hiện tại, trong lòng nháy mắt đã trở nên nặng nề.
Cơ Thải Huyền hít sâu một hơi, nói: “Các vị có lẽ chưa biết, dương gian cả thiên cổ chưa từng có thay đổi kinh người như khai chiến chân chính, đại thế Hồng Hoang nghiền áp mà đến, đi con đường nào, một ngã tư đường vận mệnh đã xuất hiện, phán định vận mệnh trước mắt của các tộc.”
Trong dự đoán của tất cả mọi người, Cơ Thải Huyền có lẽ sẽ hờn dỗi hoặc thậm chí nổi đóa nhắm vào Cơ Đại Đức và Lê Cửu Tiêu, nhưng chuyện này cuối cùng không hề xảy ra, vị nữ thần tuyệt sắc chỉ nghiêm túc nhìn qua tất cả mọi người nơi này một lượt.
“Cơ tiên tử, không biết đã xảy ra chuyện gì?” Tuy rằng Bằng Hoàng là một người rất kiệm lời, thế nhưng địa vị của y lại cao, lời nói ra rất có sức nặng, để y hỏi là thích hợp nhất.
Cơ Thải Huyền đưa tay phải ra, cánh tay mềm mại nhỏ nhắn trắng nõn, giống như dương chi ngọc thạch đang nở rộ ra ánh sáng lấp lánh, nàng họa khắc trong hư không, lưu lại từng vệt vết tích, sau đó cấu thành một thanh kiếm!
Không đúng, sau khi cẩn thận quan sát thì thứ kia là một chiếc giản, có bốn cạnh tám mươi mốt điểm, thô to giống như kiếm sắt, nhưng thực tế lại là một loại roi, là một chiếc cổ giản được khắc phù văn hỗn độn!
Thần Vương sáng tác, lạc ấn hư không, thời gian ngắn khó mà biến mất.
Hơn nữa thứ này còn quá chân thực, cuối cùng còn có sương mù lượn lờ bao quanh, giống như hỗn độn khí.
Cơ Thải Huyền nói: “Vị kia của Ung Châu đã thức tĩnh, trải qua mấy năm tu dưỡng, bây giờ đã hoàn toàn sống lại, mà chiếc Hỗn Độn Giản này có khả năng sẽ bị vị đó triệt để nắm trong tay.”
Có ý gì?
Rất nhiều người đều không hiểu, bọn họ chưa từng thấy qua chi giản này.
“Lúc trước, vị kia thống nhất một phần hai mươi cương vực của dương gian, sau đó lại bất ngờ chịu đựng tấn công mạnh của sấm sét hỗn độn. Khi ấy, tất cả mọi người đều cho rằng vị kia đã bỏ mạng, trên thực tế thì vị kia xác thực biến mất một thời gian rất dài.”
Sở Phong tất nhiên biết được người nàng nói là ai, mấy năm trước Ung Châu dâng lên huyết quang bao phủ cả thiên địa, khắp nơi trên dương gian đều biết người kia chưa chết, đã trở về.
Trong những năm tháng dài trước kia, khí thế của ông ta nuốt cả thiên hạ, tung hoành lục hợp bát hoang, thế nhưng ngay lúc khí thế như mặt trời ban trưa thì lại bị sấm sét đánh gục, dẫn đến vô số người hoài nghi, đến tột cùng thì tại sao người nọ lại rước phải đại kiếp như vậy?
Cơ Thải Huyền giải thích đáp: “Năm đó, tuy rằng ông ta thống ngự biên thổ, nhưng vẫn chưa đủ để chống đỡ để bản thân có được chi giản kia, thế nhưng lại mạnh mẽ đi lấy, kết quả bị phản phệ.”
“Thứ đó chính là binh khí cứu cực của dương gian chúng ta sao? Vị Ung Châu kia năm đó không ai có thể địch lại, vậy mà lại chết dưới một chiếc giản?” Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, cảm thấy giật mình khiếp sợ.
Sắc mặt Cơ Thải Huyền ngưng trọng, nói tiếp: “Đây cũng không phải là binh khí hữu hình, thật ra nó là một bộ phận của đại đạo dương gian, bao trùm cả tinh hải vạn vật, dung luyện trong năm tháng từ xưa đến nay, là hiển hóa của dương gian đạo.”
“A, hình như ta cũng nghe nói trưởng bối trong tộc nói qua về bí văn cổ xưa này.” Phượng Hoàng tiên tử che miệng anh đào nhỏ, mắt phượng nở rộ thần hà.
“Một món binh khí mà thôi, có thể liên quan gì đến tình thế hỗn loạn của dương gian?” Sở Phong xen miệng vào, hắn cảm thấy không thể nào tin được.
Cơ Thải Huyền cực kỳ nghiêm túc, nói: “Vị kia của Ung Châu một khi nắm được thanh Hỗn Độn Giản kia vào tay liền có thể điều động đại đạo thiên địa, nắm giữ các loại trật tự và quy tắc của dương gian, từ nay về sau không còn đối thủ, có thể hiệu lệnh thiên hạ.”
Nghiêm trọng như vậy?
Ai cũng biết vị ở Ung Châu kia cực kỳ khủng bố, là cường giả mạnh mẽ tuyệt đối một thời đại, là nhân vật cứu cực thời tiền sử, dương gian hầu như không có mấy người có thể đỡ nổi ba chiêu của vị đó.
Nhưng một khi để ông ta nắm được hoàn toàn chiếc giản kia, nhất định sẽ càng mạnh đến biến thái, còn có khả năng chỉnh hợp toàn bộ dương gian?
“Không chỉ có như thế, trên bầu trời phương tây hỗn độn nồng đậm, có một chiếc gương cổ đan xen rất nhiều phù văn huyền bí đang ẩn hiện ở đó, hơn nữa còn sắp giáng xuống.”
“A, đây lại là binh khí gì?”
“Thứ có thể đối kháng với Hỗn Độn Giản – Kính Vạn Kiếp!” Cơ Thải Huyền thông báo, không hề giấu giếm bất cứ thứ gì, rõ ràng nàng biết rất nhiều chuyện.
Sau đó nàng lại bổ sung: “Mặt khác, danh sơn đại xuyên nổi danh nhất nam bộ đã cộng hưởng, hợp lực chiếu rọi ra một món vũ khí mơ hồ ở thiên ngoại, là một chiếc đèn cổ, còn phát ra ánh sáng mông lung.”
Trong lúc nhất thời, đám người đều im lặng lắng nghe, cẩn thận suy đoán, bởi vì trong thiên địa liên tiếp xuất hiện những sự việc kỳ lạ, mấy món binh khí đều xuất hiện, đây là muốn biểu thị cái gì?
“Thật ra, lão tổ trong tộc của mọi người đều đã hiểu rõ những thứ này, hơn nữa còn thấm nhuần, chỉ là chưa nói rõ ràng cho mọi người mà thôi. Nhưng lần này mọi người trở về, khẳng định sẽ được thông báo tình huống, bởi vì ngã tư vận mệnh đã xuất hiện, đã đến thời khắc lựa chọn rồi.”
“Có thể nói tường tận một chút không?” Sở Phong lên tiếng, ở nơi này hắn là người trống rỗng nhất, cái gì cũng không biết, những người khác đều có môn đình tiến hóa cường đại làm chỗ dựa, hoặc ít nhiều cũng nghe qua một chút, trong lòng đã có cảm giác, tất cả đều đang suy nghĩ.