Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Các vị, ta chỉ tiết lộ một chút, cục diện lần này, đứng trước ngã tư đường của vận mệnh, ai cũng không thể siêu thoát ra ngoài, tất cả thế lực đều muốn ra trận, cho nên nhất định phải lựa chọn tốt.” Cơ Thải Huyền khuyên nhủ.
Sau đó, nàng âm thầm mật đàm mới Lê Cửu Tiêu, chỉ cần hắn ta có thể xin thế gia tiến hóa cứu cực – Lê gia ủng hộ vị ở Ung Châu kia, Cơ gia và Lê gia cũng không phải không thể kết thông gia.
Lê Cửu Tiêu nghe xong liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng mà nhìn về Cơ Thải Huyền, lúc này kích động hẳn lên.
Thế nhưng, hắn ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù sao thì bản thân cũng là Thần Vương thứ mười đương thời, vẫn luôn có thể bảo trì lý trí.
Lê Cửu Tiêu không khỏi than nhẹ một tiếng, tuy hắn ta là truyền nhân mà gia tộc cật lực bồi dưỡng, thế nhưng muốn ảnh hưởng đến quyết sách của vị lão tổ cứu cực đang ngủ đông, chuyện này làm sao có khả năng? Độ khó quá cao.
“Thải Huyền tiên tử, ngươi xác nhận vị Ung Châu kia siêu thoát ra ngoài, siêu nhiên tại thượng, là một trong những kỳ thủ mạnh nhất dương gian?” Sở Phong nghiêm túc hỏi.
Quần chúng đều kinh ngạc, cái gọi là người đánh cờ, đừng nói là bọn họ, ngay cả lão cổ đồng có sống lại cũng không có tư cách đi đàm luận, vậy mà Sở Phong - một đứa nhóc năm tuổi lại quan tâm chuyện này như thế, rõ ràng có chút kỳ quái.
“Ta tin tưởng sau khi ông ấy chết một lần, từ dục hỏa trùng sinh niết bàn trở về, thực lực chắc chắn càng mạnh hơn trước!” Cơ Thải Huyền trịnh trọng nói.
Cách đó không xa, Cửu U Chích trong quan tài đá cũng âm thầm thần thương, trong lòng chấn động không thôi, bởi vì đại ca nó năm đó cũng đột ngột qua đời lúc bản thân đang ở thời kỳ huy hoàng nhất.
Sẽ không phải như vậy chứ.... tim nó bỗng nhiên hẫng một nhịp.
Chẳng qua nó cũng lắc đầu phủ định suy nghĩ của chính mình, nếu như thật sự có người đánh cờ, đại ca của nó tuyệt đối có tư cách tham dự, hơn nữa còn là người chơi đỉnh cấp!
Cửu U Chích cảm thấy, sự biến mất của đại ca nó không giống vị Ung Châu kia, trong đó chắc hẳn còn có ẩn tình khác.
Lúc này Sở Phong cũng đang suy nghĩ, không tiếp tục suy xét vùng đất luân hồi, thời kỳ táng tiên, đường nhánh tiến hóa nữa. Bây giờ cục diện của dương gian đang có sự thay đổi lớn, cần một khối đá thử vàng khủng bố.
Chính là Võ Phong Tử!
Phải xem xem lão gia hỏa kia có động tĩnh hay không, không biết ông ta sẽ đích thân hạ trận hay chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát, đến khi ấy có thể căn cứ vào phản ứng của Võ Phong Tử mà suy luận ra rất nhiều chuyện.
Bởi vì, Võ Phong Tử kia có thể sống sót dưới độc thủ của đại ca Cửu U Chích, toàn thân đẫm máu bỏ chạy, ông ta hoàn toàn có đủ tư cách tham dự vào.
Thế gian này, người biết Võ Phong Tử còn sống không nhiều.
“Không biết những tộc như Phật Tộc, Hằng Tộc có tham gia hay không, ủng hộ một vị tranh vị trí bá chủ.” Phượng Hoàng lên tiếng, đây là một vấn đề rất nghiêm túc.
Cơ Thải Huyền đáp: “Không người nào có thể chỉ lo cho bản thân, bọn họ chắc chắn sẽ lựa chọn ủng hộ một phe.”
“Các vị, cáo từ ở đây, ta muốn lập tức quay về tộc.”
“Ừ, ta cũng phải rời đi rồi, hôm nay từ biệt, không biết sau này có phải rút đao gặp lại trên chiến trường hay không.”
...
Một số người cũng không ngồi nổi nữa, bọn họ đều muốn nhanh chóng quay lại sư môn, lần này dương gian xảy ra chuyện lớn, ai cũng muốn sớm làm công tác chuẩn bị.
Dương gian sắp loạn, trên đại địa Hồng Hoang cũng không biết sẽ có bao nhiêu anh hùng đổ máu, bao nhiêu kiều nhan tuyệt đại sẽ hóa thành xương trắng, trên con đường tiến hóa sẽ dấy lên sóng gió ngợp trời.
Một thời đại kết thúc, cũng là sự mở ra của một thời đại mới.
Đại thế tranh bá bắt đầu, nhân vật cứu cực đều có khả năng không ngừng bỏ mạng, bức tranh dương gian khi ấy sẽ đầy rẫy thiên kiêu, máu và xương, cũng dự báo khi vạn sinh linh tranh giành, tranh bá giữa sự sống và cái chết, huyết hồn làm bút mực, năm tháng dài đằng đẵng làm trang giấy, tô lên bức tranh thịnh thế nhuốm màu máu sáng chói.
Sau này nhất định phải chết rất nhiều người, các tộc cậy có nhân tài kiệt xuất lẫy lừng cùng những nhân vật ngút trời trên con đường tiến hóa, đều có khả năng biến thành một vết máu ảm đạm trong bức tranh ấy, chỉ là vật làm nền.
Mọi người ở đây đều đứng ngồi không yên, đa số đều muốn đường ai nấy đi, hết thảy mọi chuyện đều đã báo trước một tương lai tàn khốc đẫm máu, những người vừa nãy còn cùng bản thân cười nói vui vẻ, đảo mắt liền có thể trở thành đối thủ sống chết trên chiến trường, bởi vậy ai cũng không khỏi có chút sầu não.
“Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê. Tráng sĩ một đi không trở về.…” (1)
(1) Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê.Tráng sĩ một đi không trở về: Hai câu thơ này trong bài “Dịch thủy ca”, chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện. Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.
Sở Phong hát lên một câu, âm thanh và ca từ giống như tiến hành chiêu hồn sớm, dưới loại tình hình trước mắt thì quả thật giống như dự báo điềm gở.
Dương gian cũng có tập thơ gần giống với Dịch Thủy Ca, nhưng khúc này được hắn dùng ngôn ngữ của dương gian để hát vang, đưa tiễn những người ly biệt.
Một đám người lập tức im lặng, còn có người hát tặng ca khúc thê lương như vậy sao? Đây không phải là càng hát càng thêm loạn, khiến tâm tình người ta thêm phiền não hay sao!
“Tráng sĩ đi đường bình an!” Nhất là khi tiễn Lê Cửu Tiêu rời khỏi, Sở Phong còn la to một câu, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ mười phần nghiêm túc, chỉ thiếu điều rải thêm tiền giấy.
Gương mặt Lê Cửu Tiêu khẽ co giật, trực tiếp xoay người nhìn chòng chọc về phía Sở Phong, tâm tình lúc này của hắn ta cực kỳ tồi tệ, bởi vì Lê Tộc hơn nửa sẽ không đứng cùng một phía với Cơ gia, sẽ không ủng hộ vị ở Ung Châu kia, vì thế sau này trên chiến trường, hắn ta đoán chừng sẽ phải đối đầu với Thần Vương Cơ Thải Huyền, sẽ có trận chiến sinh tử.
“Hài, cũng là một người đáng thương.” Sở Phong than thở, cũng có thể nhìn thấy tâm tình đau khổ của Lê Cửu Tiêu.
“Ngươi đang nói cái gì?!” Lê Cửu Tiêu lạnh giọng quát.
Sở Phong thở dài, nói: “Cùng là người lưu lạc thiên nhai, lão Lê, nữ tử mà bản thân yêu thích đương ở ngay trước mắt, thế nhưng sau này chúng ta có khả năng sẽ gặp lại nàng ấy trên chiến trường, liều mạng tranh đấu, ngươi nói xem, tâm trạng của hai ta có thể tốt sao?”