Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2264 - Chương 2264: Thúc Của Ta Là Sở Phong (3)

Thánh Khư Chương 2264: Thúc của ta là Sở Phong (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau đó, hắn liền trừng mắt nhìn lừa tinh, khiến lừa tinh tự mình chạy đi ăn cỏ, sau này có duyên sẽ gặp.

“Xoẹt xoẹt!”

Sở Phong không thể không ra tay chém vào bộ phận ký ức của lừa tinh, tránh cho nó sơ sẩy tiết lộ sự tình liên quan đến hắn, dù sao thì nơi này cũng có Ngự Thiên Giáo, hắn chỉ có thể cẩn thận làm việc.

Lúc đi đến con đường lớn trước sơn môn, Sở Phong kinh ngạc không thôi, nơi này người đông như biển, cũng có thể ví như núi thú biển chim, các chủng tộc sinh vật trí tuệ thật sự quá nhiều, đều là vì bái sư mà đến, bọn họ muốn tiến vào trong Ngự Thiên Giáo của Lộc Sơn.

Dù sao bây giờ Ngự Thiên Giáo cũng mạnh gần bằng mấy đại giáo tiến hóa và một hàng đạo thống mạnh nhất kia, nổi tiếng thiên hạ, uy chấn các châu.

“Ừm, không tồi, là mầm mống tốt!” Có người đang ở sơn môn tuyển chọn đệ tử, kiểm tra căn cốt và tư chất.

“Thiếu niên, thể cốt ngươi có chút hư, không thích hợp với Hô Hấp Pháp bá đạo như Ngự Thiên Giáo ta, vẫn là trở về đi.”

Sự tuyển chọn của nơi này có thể ảnh hưởng đến tương lại một đời người, rất chính thức và nghiêm ngặt.

“Ngô, các ngươi không nghe nói sao? Thương Châu vừa xuất hiện một kỳ tài, lúc sinh ra thì trong cơ thể đã khắc sẵn tự phù, thẳng đến khi trưởng thành hơn một chút, liền đưa vào một môn giáo lớn làm đệ tử, lúc này mới công khai thiên hạ, thật sự kinh người a.”

“Ta cũng nghe nói rồi, vậy mà vừa sinh đã hiểu rõ, hồn quang có khắc chữ, từ cổ chí kim đều chưa từng thấy qua nghe qua, thật khiến người ta kinh ngạc!”

“Thật ra gần đây còn có mấy đại giáo có danh tiếng cũng thu đệ tử như vậy, người được thu làm đệ tử đều trở thành bảo bối quý giá, được coi là yêu nghiệt siêu phàm ngút trời.”

Tại cửa sơn môn, mọi người đều đang nghị luận rất sôi nổi, tiến hóa giả đến từ các tộc đều mang theo đứa nhỏ nhà mình đến nơi này, kiên nhẫn chờ đợi, cùng nhau thảo luận về một vài vấn đề hiếm lạ gần đây.

Sau khi Sở Phong nghe xong, trong lòng liền khẽ động.

“Tránh ra!” Lúc này, có một đứa nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi xuất hiện, trên đầu có hai chiếc sừng màu bạc, không biết thuộc về tộc nào, ngẩng cao đầu, phong thái cực kỳ tự tin, trực tiếp đi thẳng về phía sơn môn.

“A, hồn quang đứa nhỏ này rất mạnh mẽ, trời ạ, trên hồn thể của nó có khắc chữ?!” Một vị trưởng lão kinh ngạc kêu lên.

“Cái gì, Ngữ Thiên Giáo chúng ta cũng thu được một đệ tử cường đại vừa đặc biệt vừa có tiềm lực như thế?!” Cách đó không xa, một trưởng lão có địa vị khá cao cũng kích động không thôi.

“Nhanh đi mời Ân Minh túc lão, ngài ấy rất hiểu biết những văn tự của văn minh tiến hóa cổ đại, để ngài ấy nhìn thử xem chữ trời sinh kia có ý gì?”

Thiếu niên khoảng sáu, bảy tuổi ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ rất kiêu ngạo và tự tin, đưa mắt liếc qua đám người Sở Phong đang ở chân núi, không để trong mắt.

“Ngô, tin đồn về vị kỳ tài ngút trời có khắc chữ trên hồn quang gần đây của Thương Châu cực kỳ nổi, mời không ít người đến quan sát, kết quả đều không nhận ra.”

Có trưởng lão lên tiếng, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, hy vọng vị túc lão uyên bác nhất Ngự Thiên Giáo có thể nhận ra.

“Đến rồi!”

Một vị lão giả tuổi già sức yếu còng lưng đi đến, toàn thân toàn da bọc xương, bước đi chậm rãi, bên cạnh còn có một trưởng lão cường đại đang cung kính đỡ lấy ông.

“Gần đây đại giáo nổi danh liên tục xuất hiện kỳ tài như thế, ta cảm thấy có khả năng đều là một kiểu chữ, để ta đến nhìn một chút.”

Ân Minh túc lão đi đến, quan sát hồn quang của vị thiên tài kia.

Ông không khỏi nhíu mày, lên tiếng: “Đây là một loại âm văn, hơn nữa còn là chữ cổ rất hiếm thấy, đây là… có ý gì?!”

Ông nhìn cả nửa ngày, nghiên cứu thời gian rất lâu, lúc này mới không chắc chắn lắm đọc ra: “Thúc của ta… là Sở Phong?!”

Sau khi đọc xong ông lại trực tiếp ngẩn người, mãi lâu sau mới lẩm bẩm: “Sao ta lại cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn a?!”

“Ân tiền bối, đây là thế nào, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Một vị trưởng lão gọi Ân Minh là tiền bối lên tiếng, bản thân cũng rất kinh ngạc, bọn họ rõ ràng phát hiện ra một kỳ tài, là chuyện tốt, nhưng tại sao Ân Minh lão túc lại có dáng vẻ ưu sầu âu lo như vậy?

“Phiền phức lớn rồi, đây là hồn quang có khắc chữ, chính là đang tuyên bố thứ gì đó. Hơn nữa, Sở Phong là kẻ nào?!” Ân Minh cau mày nghi vấn.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Âm thanh xé gió truyền đến, tám vị Thần Vương mặc kim bào hoành không mà tới, rất nhanh đã đáp xuống trong ngọn núi này.

“Nghe nói hôm nay giáo ta thu được kỳ tài, hồn quang trời sinh đã có khắc tự phù, thật sự là chuyện may mắn a!” Một vị Thần Vương cười lớn, màu vàng của thần bào bao phủ cả khoảng trời, khiến cả mảnh sơ xuyên đều như phủ thêm một tầng ánh sáng thần thánh.

Tất nhiên, tuy rằng người đến có thanh thế to lớn, nhưng bản thân cũng có ý khống chế, loại thần hoa này đều đang khuấy động trên bầu trời, không có một tia tràn xuống phía mấy người phía dưới.

Đây chính là Ngự Thiên Giáo, Thần Vương tuần sơn có tận tám vị, đều đồng thời giáng lâm xuống nơi này, xuất hiện trước sơn môn.

Có thể tiếp giáp danh sơn đệ nhất thiên hạ, chiếm cứ một vùng tịnh thổ lớn bậc này, Ngự Thiên Giáo tất nhiên là vô cùng mạnh mẽ và giàu có, tiếng tăm lẫy lừng khắp dương gian.

Dưới núi, Sở Phong cũng đang cười, cười đến nỗi gương mặt trắng nõn đều nhăn lại với nhau, tựa như một đóa hoa tươi non mà xán lạn.

Quan tài đá tựa như cục gạch trong tay hắn cũng dùng tinh thần để truyền âm, dùng âm lượng rất nhỏ mà hỏi: “Tiểu tử, ngươi cười cái gì?”

Sở Phong cũng bí mật truyền âm lại: “Đào mận (1) khắp thiên hạ, tâm ta cảm thấy thực an ủi.”

(1)Đào mận: Xuất phát từ điển cố Kết nghĩa anh em vườn đào trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đào mận ở đây là chỉ huynh đệ.

“Nói hươu nói vượn cái gì chứ?”

Sở Phong rất vui vẻ mà đáp lại: “Ngươi không hiểu, đợi đến khi khắp nơi trên đất đều là hoàng kim giáp, hoa của ta nở giết trăm hoa, đều là người của ta a.”

Cửu U Kỳ không muốn để ý đến hắn, chỉ cho rằng trạng thái tinh thần của tiểu tử này thực đáng lo ngại, chắc chắn có mang theo thuộc tính điên dại.

“Ấy, Ân Minh tiền bối, ngài đây là đang buồn bã ư? Chẳng lẽ thu được thiên tài hiếm thấy không phải chuyện đáng vui mừng sao?” Ở sơn môn, một vị Thần Vương mặc kim bào không khỏi lên tiếng hỏi.

Ân Minh đáp: “Không giống nhau, tự phù này là vì ngươi mà khắc xuống, ta luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, các ngươi đi tìm hiểu một chút, đệ tử hồn quang có khắc chữ mà những đại giáo khác thu được, rốt cuộc trên hồn quang có khắc tự phù gì, nếu như không biết thì có thể tìm đến ta hỏi rõ!”

Bình Luận (0)
Comment