Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Kẻ nào?!”
“Người giết các ngươi, Sở tiểu gia đến rồi đây!”
Một phen chém giết lại nổ ra, hai người này cũng có bùa chết thay, bởi vì bọn chúng cũng đã xuất sư, nhưng rất đáng tiếc lại gặp trúng đại ma đầu Sở Phong – kẻ đối đầu thề sống chết với nhất mạch Thái Võ. Lúc này đây, hai người đều bị đánh chết, mặc cho bọn chúng đã bắt tay cùng nhau hành động!
“Tòa đia cung tiếp theo!”
Sở Phong tắm máu kẻ địch, lại lần nữa lên đường.
Chung Tú đâu? Trong lòng Sở Phong dâng lên nghi hoặc, hắn tìm kiếm cả nửa ngày cũng không phát hiện ra gã, ngược lại chỉ phát hiện một tòa địa cung trống rỗng.
Đây là xuất sư trước kỳ hạn sao?
Sở Phong có ấn tượng rất sâu với Chung Tú, gã mạnh hơn mấy người Minh Ngọc và Trác Hồng, là một kẻ không đơn giản chút nào, vì thế hắn rất muốn ở trong tòa địa cung này “kiểm nghiệm” thành quả tu luyện của bản thân.
Chung Tú có huyết mạch của Hỗn Độn Thần Ma, sau lưng có một đôi cánh vàng rực, trên trán có một con mắt nằm dọc, thực lực cực kỳ phi thường!
“Có chút đáng tiếc a, vẫn còn muốn diệt hết các ngươi mà, làm sao lại rời đi sớm như vậy chứ.” Sở Phong cảm thấy rất tiếc hận, hắn ở trong một tòa địa cung trống rỗng tìm được một số sách vở và giấy viết thư, chắc chắn nơi này là địa phương bế quan của Chung Tú, phát hiện gã đã rời đi, xuất quan trước thời gian để đi rèn luyện.
Sở Phong một thân một mình giết chết Minh Ngọc và Trác Hồng, ngoài ra còn giết thêm hai đệ tử nòng cốt bên nhất mạch của sư tỷ của Thái Võ, giết liền bốn người, kết quả chiến đấu cũng có thể nói là cực kỳ phong phú.
Nếu thông tin này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ dẫn đến sóng to gió lớn, chấn động cả dương gian.
Qua nhiều năm như vậy, mặc kệ bên ngoài loạn thế nào, nhưng từ trước đến nay chưa có người nào dám tiến vào cấm địa cấm kỵ của một giáo, giết chết đệ tử nòng cốt của người ta như vậy.
Điều này quá điên cuồng!
Nếu hai bên trả thù lẫn nhau như thế, nếu như cấp Thiên Tôn đích thân hạ trận, vậy thì dương gian không phải sẽ trở thành một mảnh hỗn loạn hay sao? Một khi xảy ra loại cảnh địa cực hạn thảm liệt kia, ngoài Thiên Tôn, kẻ nào có khả năng cam đoan bản thân có thể sống sót chứ?
Nếu thật sự đến cảnh tượng kia, dương gian khẳng định sẽ xảy ra đại loạn đẫm máu và hắc ám nhất trong lịch sử, các giáo đều không thể bảo vệ nổi chính mình, sẽ bị cuốn vào trong hỗn loạn đó.
Khi ấy, trên đại địa dương gian nhất định sẽ là thi cốt như núi, máu chảy thành sông, thậm chí hơn chín mươi phần trăm đạo thống cũng có thể bị hủy diệt!
Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra, đã có bài học kinh nghiệm cực kỳ tàn khốc mà đẫm máu, dẫn đến Đại Năng cũng không thể tránh khỏi tai họa, rời xa tiểu âm gian!
Có thể lường trước được, sau khi sự việc nơi này lộ ra ánh sáng, các số báo bán chạy của dương gian sẽ trở thành hàng chạm vào là bỏng, đảm bảo sẽ có dư thừa tiêu đề nội dung, dẫn đến thiên hạ bạo loạn.
Thế nhưng chính chủ Sở Phong vẫn cảm thấy chưa vừa lòng, cho rằng bản thân giết chưa đủ, vẫn muốn tiếp tục cố gắng thêm.
Đáng tiếc, địa cung tương ứng đều đã trống rỗng, không còn mục tiêu thích hợp để ra tay.
Cuối cùng, hắn để mắt đến một tòa mật thổ có khí huyết rất cường thịnh, do dự một hồi, rốt cuộc có nên ra tay với những người này không? Bởi vì nơi này thật sự không còn đối tượng thích hợp cho hắn ra độc thủ nữa.
Đây là nơi bế quan của Long Vũ.
Trong địa cung có một nam tử thanh niên cao hai mét, mặt đầy râu quai nón, kim quang chớp lóe, tướng mạo của hắn ta thô kệch, hệt như một con sư tử vương uy mãnh.
Hắn ta đang tọa quan, trước kia đã thất bại thê thảm trong trận quyết đấu với truyền nhân của Đại Nghệ Cung, gần như bị bắn chết, tuy hiện tại vết thương trên nhục thân đã sớm trị khỏi, thế nhưng thương tích lưu trên tâm hồn lại khó có thể chữa lành.
Trong lòng hắn ta chung quy vẫn không qua được một ải kia, vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ, luôn cảm thấy sau này nếu gặp lại vị thần xạ kia, chắc chắn vẫn bị mũi tên ấy xuyên thủng như cũ, thậm chí là bị bắn chết.
Chiến dịch kia đã khiến hắn ta sinh ra bóng ma tâm lý!
Trước đó, trên chiến trường, hắn ta luôn một đường quét sạch đối thủ, đánh đâu thắng đó, đánh bại rất nhiều kỳ tài, thậm chí còn giết chết người xếp trong một trăm cao thủ hàng đầu của thần bảng, vì thế mà lòng tin cực kỳ lớn!
Nhưng mà, hết thảy tự tin trước đây đều bị một mũi thần tiễn kia giết xuyên qua, rõ ràng hắn ta nhìn thấy đối phương giương cung lên nhắm chuẩn về phía mình, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không có tránh đi.
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại người toàn thân mặc thần y vàng kim nọ, thần xạ thủ cầm trong tay đại cung màu vàng, đều khiến trong lòng hắn ta tràn ngập mây mù, chính mình không thể thoát khỏi đó, loại thần thái lãnh khốc chuyên chú mà bình tĩnh của đối phương, đến nay vẫn khắc thật sâu trong lòng Long Vũ.
Khiến hắn ta mỗi lần nghĩ lại, thân thể liền không tự chủ mà kéo căng, không nhịn được muốn nhảy lên, xông thẳng khỏi địa cung.
Nhất là khi bản thân chìm trong giấc ngủ sâu, hắn ta thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh, khắp người đều là mồ hôi lạnh, nơi bị trúng tên trên ngực cũng ẩn ẩn phát đau, dường như lại lần nữa là máu tươi chảy ròng ròng, cả người bị chấn động đến tan vỡ.
“Rống...”
Long Vũ gầm nhẹ một tiếng, âm thanh kia giống như con thú bị bắt nhốt, một cỗ khí tức bạo ngược đang tràn ra khắp tòa địa cung, hắn ta phẫn nộ, hận chính mình từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý kia.
Có lẽ đây cũng không phải phẫn nộ, mà là một loại lo nghĩ bất đắc dĩ, một loại sợ hãi tồn tại sâu trong đáy lòng hắn ta, bởi vì hắn ta tin tưởng, cho dù có gặp lại đối phương một lần nữa, chính mình vẫn sẽ chịu kết cục một tiễn xuyên thân, vẫn như cũ không tránh được mũi tên ấy.
“Làm sao phá giải đây, chẳng lẽ thần xạ Đại Nghệ không thể hóa giải hay sao? Đã định sẵn là khắc tinh đời này của ta?!”
Lồng ngực hắn ta phập phồng, suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra biện pháp có thể thực hiện, làm sao để hóa giải phong hoa của một tiễn kia?
Long Vũ đùng một tiếng đứng dậy, đi tới đi lui, càng ngày càng nôn nóng, một tiễn kia không chỉ bắn thủng nhục thân mà còn bắn xuyên cả hồn quang, đồng thời cũng xuyên thủng niềm kiêu ngạo và tự tin của hắn ta.
“Đều nói Đại Nghệ Cung là tổ địa của thần xạ thiên hạ, dường như những thời đại của thần xạ và thiên xạ đệ nhất dương gian đều sinh ra từ nơi đó, gần như không có cách nào giải, chẳng lẽ ta đã gặp phải nữ thần xạ kia, người có khả năng trở thành sinh linh thần xạ đệ nhất thiên hạ!?”