Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nữ nhân kia rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, hắn ta vậy mà không hề có chút ấn tượng nào, chỉ nhớ rõ một thân thần y hoàng kim người đó mặc, trong tay cầm một đại cung màu vàng, ngoài ra còn có một đôi mắt cực kỳ mỹ lệ và thâm thúy. Về phần gương mặt thì lại hoàn toàn không có ký ức gì, lúc ấy thần kinh của hắn ta bị kéo căng, bởi vì bị mũi tên kia khóa chặt mục tiêu như con mồi, khiến bản thân hắn ta chẳng còn tâm tư chú ý đến những thứ khác.
“Tuổi tác cô ta không lớn, nếu dựa vào kỹ năng thần xạ thì có thể xếp trong top năm mươi thần linh có vị trí đầu, nếu như tiếp tục cho cô ta thời gian, chắc chắn ả sẽ có thể lọt vào top hai mươi, thậm chí là mười vị trí đầu đi?”
Sắc mặt Long Vũ âm trầm, ngày càng cảm thấy cái này đã trở thành tâm ma của bản thân, nếu như không nghĩ được biện pháp nào để phá giải thần xạ của Đại Nghệ, vậy thì sẽ khiến hắn ta ăn không ngon ngủ không yên.
Thời đại thần xạ đệ nhất thiên hạ, gần như đều xếp trong top mười những cao thủ hàng đầu thiên hạ!
“Nếu như ta muốn tiếp tục tăng thứ hạng trong Thần Bảng, vậy thì nhất định phải vượt qua một ải này, nhưng quan trọng là, làm sao để đối phó cô ả? Xạ thuật của Đại Nghệ Cung phải nói là cái thế vô song!”
Long Vũ ngày càng bực bội, hắn ta đã lần lượt dưỡng thương và tham ngộ rất lâu, nếu cộng lại thì cũng đã ngốn hơn nửa năm, thế nhưng vẫn rơi vào phiền muộn như cũ.
Keng keng keng!
Một số áo giáp vàng kim bao trùm lên người Long Vũ, đồng thời trong tay cũng cầm một đại cung màu vàng, mô phỏng lại tư thế lúc vị nữ thần xạ kia bắn giết mình, từ giương cung cho đến gài tên nhắm bắn, hắn ta đều tự mình thể nghiệm.
Cuối cùng, Long Vũ vất những bộ giáp kia xuống, đi đến trước bàn ngọc thạch, bắt đầu nghiên cứu sách cổ và những bản chép tay.
“Ngay cả sư tổ Thái Võ cũng đều bị thiên xạ của Đại Nghệ Cung bắn thương? Vậy ta làm sao có khả năng phá giải đây?”
Phịch một tiếng, hắn ta phẫn nộ gạt hết những bản chép tay và các loại cổ tịch liên quan đến thần xạ xuống đất, lần nữa đi đến chỗ xa, bắt đầu tọa quan.
Sở Phong lộ ra sắc mắt khác thường, tất cả một màn trước đó hắn đều thấy rõ, cảm thấy việc này có chút thú vị, tinh thần hoàn toàn được khơi lên.
Lúc này Sở Phong đang ở dưới đất, cách phía trên mấy tầng trường vực, dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh để quan sát động tĩnh trên đó, đồng thời cũng trốn trong bình đá đảm bảo đối phương không cảm ứng được hắn, bắt đầu lên kế hoạch.
Hắn muốn giết thần!
Mặc dù biết độ khó rất lớn, thế nhưng người kia cũng không phải thần linh bình thường, tuy rằng đang ở sân nhà đối phương, thế nhưng hắn vẫn muốn thử một chút.
Lần này, hắn tất nhiên không có khả năng công khai chiến đấu, quyết chiến một trận sinh tử với đối phương, mà phải giống như một thích khách trong bóng tối, âm thầm ra tay vào thời khắc mấu chốt.
“Nếu như có thể cho hắn ta một kích chí mạng thì tốt.”
Sở Phong quan sát, hai mắt tỏa ra quang mang khiếp người.
Sau đó, Sở Phong phát hiện sau khi Long Vũ tọa quan thì ngày càng nóng nảy, thỉnh thoảng lại nhảy lên, đi tới đi lui, còn phát ra từng âm thanh gầm nhẹ.
“Đây là sắp tẩu hỏa nhập ma a!”
Sở Phong cười khẽ, nếu cứ tiếp tục như thế, Long Vũ tất nhiên sẽ rơi vào trong trạng thái gay go, tâm trí bị mê loạn cũng rất có khả năng xảy ra.
“Ta chờ ngươi tự loạn!”
Sở Phong kiên nhẫn chờ đợi và quan sát, cuối cùng liền rút lui khỏi nơi này.
“Hừm, trước hết phải đào lên lão Cổ ở trong phần mộ tổ tiên của Thái Võ đã, bằng không động tĩnh này quá lớn có thể kinh động đến Thái Võ, khiến lão xuất quan thì hỏng bét.”
Sở Phong suy nghĩ một hồi, chuyện nơi này có thể sẽ dẫn đến sóng to gió lớn, nếu thật sự như vậy, để Cổ Trần Hải ở trong tòa đại mộ kia quả thật không an toàn chút nào.
Bởi vì hắn không nắm chắc có thể giết chết được Long Vũ hay không, nếu như để hắn ta chạy mất, nơi này khẳng định sẽ không thể giữ nổi yên tĩnh nữa, mọi chuyện nơi này chắc chắn sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Đến lúc ấy, hắn chỉ có thể chạy trốn, trước hết cứ trốn thật xa, cái gì cũng không cần quan tâm.
Trong ngày, Sở Phong lập tức rời khỏi nơi này, sử dụng trường vực truyền tống cỡ lớn trực tiếp chạy về U Sơn.
U Sơn, nơi tiếp giáp chiến trường thời cổ, bản thân nơi đó giống như một mảnh âm phủ thời tiền sử bị vứt bỏ, sương đen ngập trời, âm khí mênh mông, người đặt chân đến cũng giống như lạc vào thế giới tử vong.
“Lão Cổ, ngươi trộm xong rồi chứ? Đừng nói ngay cả đứa nhỏ đều có rồi nhé, ngươi đây là một lão già thúi, già rồi mà không biết xấu hổ, Thái Võ đến rồi, đang muốn tìm ngươi thanh toán đấy!” Lừa tinh quả nhiên là một con lừa chuyên làm trò cười, xông tới liền gọi, còn bày ra dáng vẻ muốn bắt kẻ thông gian.
Cổ Trần Hải nghe xong mà tức muốn lộn ruột, nó thật sự muốn ăn tái con lừa này, muốn đem nó làm thành thịt lừa băm!
“Các ngươi sao có thể nhanh như thế, ta vẫn chưa xong chuyện mà!” Trong quan tài đá truyền ra âm khí nồng nặc, vèo một cái đã bay ra ngoài, thực lực rõ ràng đã tăng lên đáng kể.
“Lão Cổ, ngươi thật sự không biết xấu hổ a, loại lời này mà cũng có thể nói ra khỏi miệng, còn chưa xong chuyện?” Lục Tinh cười hắc hắc không ngừng.
Sau đó nó lại dùng lời lẽ chính trực mà nói: “Lão Cổ, ngươi thực sự sẽ không sinh ra một Tiểu Cổ khác ấy chứ? Đến một cái thây quỷ cũng có thể xuống tay được? Ngày hôm nay ta khuyên ngươi nhanh nhanh cải tà quy chính, tránh cho ngươi tiếp tục đi lệch đường mà lùi lại!”
“Tránh qua một bên, lão phu thật sự muốn ăn mi!”
Cổ Trần Hải hơi chấn động, một phát hất tung lừa tinh bay ra ngoài.
Sở Phong lộ ra kinh hãi, thực lực của lão Cổ quả thật tiến bộ không ít a, hắn liền lên tiếng: “Trước hết hãy rời khỏi nơi này, không lâu nữa nhất mạch Thái Võ có khả năng sẽ phát điên đấy, ta sợ để ngươi một mình ở đây sẽ xảy ra chuyện.”
Cổ Trần Hải vừa nghe đã biết tiểu tử này đã gây ra họa, hơn nữa còn là đại họa cực lớn, xem chừng ít nhất cũng phải chấn động mười mấy châu của dương gian.
Nó không nói hai lời liền trực tiếp hô lên: “Vậy còn đợi cái gì? Mau chạy a! Ta đã quá quen bản chất của ngươi rồi, lông còn chưa mọc đủ đã lăn qua lộn lại giống như đại ca ta năm đó rồi, không phải đang chuốc họa thì chính là đang chuốc họa trên đường, các ngươi đều là người như thế, ta hiểu, hơn nữa còn hiểu rõ rành rành!”
Cửu U Kỳ giống như bị lửa thiêu đến mông, như nung như nấu mà thúc giục Sở Phong, la hét lập tức chạy trốn, một chút cũng không muốn dừng lại, sợ bản thân sẽ uổng mạng ở nơi này.
Chạy thôi!