Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thần xạ đệ nhất thiên hạ?” Vị Thần Vương kia kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình, cho dù Đại Nghệ Cung có điên cuồng đến đâu cũng không đến mức làm ra loại chuyện như này.
Thái Võ nhíu mày, tự mình dò xét lần nữa, kết quả cũng không phát hiện được thứ gì đặc biệt trong ký ức của Long Vũ, cũng không trông thấy tung tích của kẻ địch.
Không khí hiện trường cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ căng thẳng.
Mà bên ngoài tiên quật cũng có rất nhiều người kéo đến, trong đó có không ít phóng viên chiến địa ở tam hệ tranh bá, bọn họ ở tiền tuyến đưa tin tức, là người đi đầu trong các lĩnh vực liên quan đến thông tin.
Những người này tận lực nghĩ biện pháp, muốn tìm hiểu nội tình nơi này.
Cuối cùng, bằng sự thần thông quảng đại của mình, bọn họ đã bắt được một vài tin tức. Đầu tiên chính là tin tức liên quan đến Long Vũ, bởi vì hắn ta từng điên điên khùng khùng chạy khắp nơi, thậm chí một hơi liền chạy đến trong Minh Hồ.
“Báo sáng Thiên Đường vì bạn đưa đến tin tức mới nhất! Đệ tử nòng cốt của nhất mạch Thái Võ Thiên Tôn đã xảy ra chuyện, đặc biệt là Long Vũ – hai mắt bị bắn chảy máu, toàn thân trên dưới có khoảng bốn chục vết thương do vũ khí xuyên thủng, thương tích chất chồng, hơn nữa... hắn ta đã phát điên!”
Long Vũ điên rồi, tẩu hỏa nhập ma, tin tức như vậy truyền ra ngoại giới.
“Bình đài Thông Cổ cập nhật tin tức mới nhất! Long Vũ bị người ta bức điên, có người tấn công hắn ta, dẫn đến tình trạng điên điên khùng khùng như hiện tại, trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục thần trí.”
Không thể không nói, một số tờ báo bán chạy và bình đài đều có thủ đoạn siêu việt của mình, tin tức linh thông, nắm bắt được rất nhiều tài nguyên.
Thần Vương của nhất mạch Thái Võ đã phong tỏa tin tức ở nơi này, thế nhưng vẫn bị người ta dùng thủ đoạn nào đó cạy ra một vài lỗ hổng, thông tin bị rò rỉ ra ngoài.
“Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt đây! Tiêu đề mới nhất của báo chí Hắc Huyết đã được cập nhật, tin tức mới nhất biểu thị, đệ tử hạch tâm của nhất mạch Thái Võ chết mất hai người, bị điên một người, còn có hai vị khách quý bị giết thảm!”
Sau khi những thông tin này bùng nổ, nhanh chóng truyền đi rất nhiều khu vực.
Làm sao có khả năng, đệ tử nòng cốt đều bị giết? Là ai muốn không chết không thôi với nhất mạch Thái Võ? Đây là vấn đề cực kỳ tàn khốc và đáng sợ.
Mọi người đang tiến thêm một bước đào bới chân tướng, muốn vạch trần sự thật sau màn, mọi người ai cũng muốn biết kẻ làm ra chuyện động trời này là kẻ nào!
Không lâu sau, báo sớm Thiên Đường đã tiết lộ, Thái Võ bay vút lên trời, chớp mắt đã biến mất, nhìn phương hướng thì đang tiến về một nơi khác, chính là U Sơn.
Rất nhiều người đều biết, U Sơn là nơi đặt phần mộ tổ tiên nhà Thái Võ, đồng thời đạo lữ năm đó của lão cũng được chôn tại nơi này!
“Tại sao Thái Võ Thiên Tôn lại vội vã rời khỏi tiên quật Minh Hồ như thế, gấp gáp chạy về U Sơn làm gì, chẳng lẽ nơi đó cũng đã xảy ra chuyện lớn?” Có người không kìm được nghi hoặc.
Trên thực tế, tâm trạng Thái Võ chính là bất an, lão luôn cảm thấy có thứ gì đó đang kêu gọi mình, cuối cùng liền muốn đi xác nhận một vài chuyện!
......
Ở một địa phương cực kỳ xa xôi, cách Thanh Châu mấy châu, Sở Phong quay qua hỏi Cổ Trần Hải, đến tột cùng lão có động vào thi thể của phu nhân Thái Võ hay không. Hắn đoán chắc, sau khi Thái Võ Thiên Tôn vừa tiến vào U Sơn sẽ phát hiện tình huống nơi đó không đúng, lúc ấy có thể tức đến phát điên không biết chừng.
Lời như vậy nghe thế nào cũng thấy khó chịu, Cổ Trần Hải đập thẳng vào vách quan tài mà kháng nghị, lão thật sự muốn xông ra ngoài, quyết tâm chỉnh đốn lại tiểu tử kia!
“Lão Cổ, ngươi tức giận nhưng lại không lên tiếng, đây là biểu thị ngươi đang ngầm thừa nhận đúng không? Thật sự là một con quỷ có khí phách lớn a, ngay cả phu nhân của Thái Võ cũng dám quyến rũ!”
Quả nhiên, trong miệng lừa tinh không phun nổi ngà voi, bắt đầu lăng mạ người.
Trong quan tài đá Thiên Kim, Cổ Trần Hải trấn định xuống, không thèm ngó ngàng tới nó nữa, nói: “Bình sinh không biết Cổ Trần Hải, tụng xưng là cường giả cũng uổng phí, các ngươi đều quá dung tục!”
“Lão Cổ, ngươi không có giấu đầu hở đuôi đấy chứ?” Sở Phong hỏi dò.
Cổ Trần Hải vốn dĩ không muốn để ý đến hắn, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng trả lời.
“Yên tâm, ta là người đã chết qua một lần, bây giờ còn chưa hoàn toàn sống lại, bất sinh bất diệt, vốn dĩ cũng có chút siêu thoát ở ngoài đại thiên địa, lại thêm đất luân hồi mà ngươi đã dán lên quan tài trước đó, tuyệt đối không có khả năng lưu lại sơ hở!”
...
U Sơn, khí cơ kinh thiên bùng phát, năng lượng Thiên Tôn tàn sát bừa bãi, kết quả dẫn đến sự cộng hưởng của cả khu vực này.
Nhất là, vùng đất này có chiến trường thời tiền sử, trong lúc nhất thời, gió lạnh rít gào, quỷ khóc thần gào, trong không trung trút xuống mưa máu, gió lốc nổi lên, cả mảnh thiên địa đều biến sắc.
Ngày hôm ấy, Thái Võ phẫn nộ!
U Sơn bị phong tỏa, ngoại giới không có ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Một ngày một đêm sau, Thái Võ nhanh chóng trở lại tiên quật Minh Hồ, sau đó thi triển thần thông thông thiên triệt địa, không tiếc hao tâm tổn huyết mà tiến hành thôi diễn, muốn biết bằng được thủ phạm gây án là kẻ nào!
Rõ ràng lão muốn tra rõ ai là thủ phạm, trong mộ cổ, lão được một phen tức nổ phổi, nhưng lại mảy may không có bất cứ manh mối gì, đành phải giết trở lại.
Thế nhưng ròng rã một ngày trời, Thái Võ vẫn không có thu hoạch gì như cũ, lão suýt chút nữa đã hất tung mảnh địa cung này lên, cuối cùng cũng chỉ tìm được một hạt bụi đất không giống bình thường.
Cũng chính Thái Võ là người có thể phát hiện ra hạt bụi nhìn có vẻ cực kỳ không tầm thường này, không ngờ lão lại cảm ứng được sự dị thường của nó!
Nếu là người bình thường, ai có thể chú ý đến một hại bụi nhỏ xíu? Một hại bụi kia quá bé, căn bản không thể để tâm đến được.
Hơn nữa dáng vẻ hạt bụi kia hoàn toàn rất bình thường, không có khác biệt chút nào với thổ chất xung quanh, thế nhưng Thái Võ lại có một loại trực giác, lão luôn cảm thấy nó có gì đó không giống.
Đây là sơ sẩy của Sở Phong, khi trước rắc xuống quá nhiều đất luân hồi, rải lên cả một mảnh lớn, mặc cho hắn đã hết lòng cẩn thận, cuối cùng vẫn thất lạc mất một hạt.
Chẳng qua cái này cũng không có gì đáng ngại.
Thái Võ nghiên cứu rất lâu, cuối cùng vẫn không thể tìm ra chỗ đặc thù của hạt bụi này, chỉ là trong lòng có cảm giác bất thường.