Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Các người canh chừng nơi đây, sự việc lần này ta không tra ra manh mối thì không được!” Thái Võ trầm giọng nói.
Lão thật sự rất phẫn nộ, đệ tử nòng cốt bị người ta giết chết thì cũng thôi, nhưng ngay cả mộ tổ tiên cũng bị đào lên, hành vi này không thể nhẫn nhịn nổi, trong lòng lão nổi lên sát ý vô tận, sớm đã sôi trào!
Thái Võ rời đi, lão muốn đi thỉnh giáo sư phụ, thuận tiện mượn thêm Kính Thông U, lão muốn xem chuyện đã xảy ra trong quá khứ!
Vị Võ Phong Tử - sư tôn của sư phụ lão, năm đó đã ban thưởng thiên bảo, danh xưng có thể vạch trần “chuyện đã qua”.
Thái Võ rời đi, thề phải bắt được kẻ đã hạ độc thủ, không chết không thôi, cho dù thân làm Thiên Tôn, nhưng hôm nay lão cũng mất đi dáng vẻ cao cao tại thượng, vừa lạnh lùng vừa trầm tĩnh ngày thường.
Mổ tổ đều bị lật lên, cho dù là Thiên Tôn thì cũng không thể bình tĩnh!
Huống chi phần mộ kia của đạo lữ nhà lão, lão đã hao hết tâm huyết để xây dựng lên tòa đại mộ ấy, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một... hang trộm!
Ông nội nó, vậy mà lại chạy đến nơi này trộm mộ? Đây quả thực là tức chết lão!
Trên Minh Hồ, thuyền trúc xanh biếc, thiên thuyền ngũ sắc, thuyền thất bảo lưu ly... đậu chật ních nơi này.
Phía trên không Minh Hồ cũng có không ít thần thuyền đang lơ hửng, phù văn ẩn hiện, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Một ngày này, không biết có bao nhiêu tiến hóa giả đến nơi này, rất nhiều người đều là từ bên chiến trường đi qua đây, bọn họ đều là phóng viên chiến địa, là chiến đấu giả trong số những người chuyên thu thập tin tức.
Nhất mạch Thái Võ xảy ra chuyện, làm sao có khả năng không dẫn đến chấn động? Bởi vì nhất mạch này quá cường thế, trước đây không lâu sư phụ của Thái Võ đã từng lộ mặt qua, xuất hiện tại Âm Châu.
Âm Châu từng xảy ra vụ nổ lớn, âm khí ngập trời, trên đại địa xuất hiện một cái hố trời, mơ hồ xuyên qua cả dương gian, nơi đó đã trở thành cấm địa thứ hai mươi mốt của dương gian.
Theo tin tức, có người từng nhìn thấy sư phụ của Thái Võ, tóc trắng như tuyết, dung nhan như ngọc, từng đứng ở bên ngoài Âm Châu, điều này chứng tỏ bản thân người ấy không chỉ vẫn còn sống, hơn nữa còn đang ở trạng thái đỉnh phong!
Nhất mạch mạnh mẽ như vậy mà cũng có người dám động tay động chân, dám hạ độc thủ?
Cho nên, những thế lực đứng sau mấy tập san báo chí bán chạy kia đều phái người đi đến Minh Hồ, một số gia tộc tiến hóa cường đại cũng có rất nhiều người đi đến đó thu thập tình báo.
“Tờ báo Thông Cổ, tin tức mới nhất, tiên hồ Minh Quật đã biến thành khu vực đất phế, chúng ta có thể cảm ứng được linh túy thiên địa của nơi này đang tán loạn, toàn bộ tinh hoa sơn hà đều bị xói mòn!”
Tin tức này vừa tung ra, các nơi đều xôn xao, kẻ địch xâm phạm cũng quá hung ác, khiến cả một tòa tiên quật quý báu như vậy bị phế, loại địa phương này còn giá trị hơn nhiều so với mấy vị đệ tử hạch tâm kia a.
Như này cũng bằng với việc chặt đứt căn cơ của nhất mạch Thái Võ.
“Xin chào các vị bằng hữu khán giả, tôi là phóng viên chiến địa Hỗn Bằng, ta lấy thân phận Bằng Tộc ra thề, những gì nói trên đều là sự thật, ta đã sớm tu thành Thiên Nhãn, trước đây không lâu từng nhìn xuyên qua mảnh sương hỗn độn bên ngoài Minh Hồ, nhìn thấy Thái Võ Thiên Tôn đích thật sự rời khỏi nơi đây, sắc mặt tái xanh, ngay cả ngón tay cũng đang phát run, giận đến không kìm được.”
Vị phóng viên của Bằng Tộc này khá kích động, giới thiệu tình huống rất rõ ràng.
Dựa theo suy đoán của gã, bên trong hẳn là có sự tình càng kinh người, nếu không, cho dù mấy vị đệ tử hạch tâm có chết hết, Thiên Tủy Dịch bị trộm sạch, cũng không thể khiến Thái Võ Thiên Tôn trở thành dáng vẻ như vậy.
Thiên Tôn tất nhiên có khí độ và tâm cảnh trầm ổn, có thể nói là trời sụp đất lở thì mặt cũng không biến sắc.
Sau đó, những báo chí và tập san lớn đều cử ra kim bài thu thập tình báo của mình, phái ra phóng viên chiến đấu vương bài, muốn tiến thêm một bước đào bới và vạch trần chân tướng.
Có Thần Vương cường đại đi đến, thậm chí còn có người đã đặt một chân vào cảnh giới Thiên Tôn cũng bị kinh động, mang đến “Quan Thiên Cảnh”, vận dụng các thuật thiên thị địa thính (1), thông qua đó giám sát tình huống của tiên quật Minh Hồ.
(1)Thiên thị địa thính: Nhìn trời nghe đất.
...
Thái Võ tìm đến nơi tọa quan của sư phụ nhà lão, giáng lâm xuống một nơi non xanh nước biếc, đi đến trước một tòa cổ động.
Bên ngoài cổ động có một gốc Thiên Hỏa Quạt Ba Tiêu sinh trưởng, toàn thân dâng lên hỏa diễm, tràn ngập hỗn độn, có Kim Ô gáy dài, phụ trách canh giữ cửa động phủ.
“Sư phụ, ta đến mượn Kính Thông U!”
Thái Võ quỳ trước cửa động phủ, cung kính hành lễ với nữ tử đang ở sâu bên trong tầng sương hỗn độn, đợi vị kia tỉnh lại.
Không lâu sau, lão nghe thấy âm thanh than nhẹ bên tai, nói: “Đứng lên rồi nói.”
Trong lúc nhất thời, Thái Võ chịu cả bụng đầy lửa giận mà thuật lại một lượt, cũng đưa lên hạt bụi kia, xin nữ tử tóc trắng tuyệt sắc nọ quan sát.
Nhưng nàng ta cũng không thể nhìn thấu được loại thổ chất này, thậm chí còn cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi nhíu mày, trăm nghĩ cũng không ra kết quả.
Phải biết là, các loại thổ chất trong thiên hạ, nàng ta gần như đều hiểu biết toàn bộ, cho dù không có lấy được, cũng chưa từng nhìn qua, thế nhưng chắc chắn đã được nghe nói qua.
Ngay cả Thiên Thổ dùng để bồi dưỡng Thiên Tôn, Trường Sinh Thổ có thể nuôi dưỡng khí huyết của Đại Năng, nàng ta đều đã thấy qua.
Thậm chí là Vũ Thổ - thực quả trong truyền thuyết có thể bồi dưỡng ra cường giả cấp Đại Vũ trong truyền thuyết, tuy rằng nàng ta chưa tận mắt nhìn thấy, thế nhưng cũng đọc qua miêu tả có liên quan đến nó.
Ngoài ra, mấy loại cũng có ghi chép trong sách sử, các loại đất kỳ lạ có thể bồi dưỡng ra những thực quả vô địch không giống nhau, nàng ta cũng may mắn nhìn thấy đôi ba câu miêu tả.
Thế nhưng tất cả đều không giống với hạt bụi này, không thuộc cùng một loại.
Thật lâu sau, nàng ta mới nhớ ra một đoạn chuyện cũ, trong lúc mơ hồ đã từng nghe nói phe đối đầu năm đó từng muốn tìm một loại thổ chất.
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ là loại thổ chất này? Bằng không, nếu liên tưởng đến những loại thổ chất khác, ta lại cảm thấy không phù hợp.” Ngay cả vị nữ Đại Năng này cũng đều cau mày, hoài nghi không dám chắc.
Cái này khiến Thái Võ sửng sốt, còn có chuyện à sư phụ của lão cũng không rõ ư? Phải biết là, sư phụ của lão chính là đồ đệ nhỏ nhất mà Võ Phong Tử sủng ái nhất, nhận hết chân truyền.