Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sư phụ, người có thể đoán là ai làm ra không? Cách hành sự này quá đáng hận, tuyệt đối có liên quan đến cường nhân cảnh giới cao thâm, nếu không thì làm sao có thể tiến vào trong địa cung, hơn nữa còn đào cả mộ tổ của đệ tử, giết chết hậu bối của đệ tử, không màng đến thân phận và thể diện, dám hạ độc thủ với nhất mạch này của chúng ta, quá đáng hận!”
Thái Võ không phục không cam lòng, lão muốn xin sư phụ xuất quan, sau đó lấy Kính Thông U để tra rõ ràng tường tận.
“Hạ độc thủ?!” Tóc trắng phát sáng, dung nhan nữ tử nọ lập tức kinh ngạc, nàng ta hít sâu một hơi, lên tiếng: “Chẳng lẽ thật sự là người của nhất mạch ấy?!”
Qua nhiều năm như vậy, thân làm nhất mạch của Võ Phong Tử, không sợ người trong thiên hạ, cũng không sợ bất cứ nhất mạch nào, cho dù có gặp Đại Năng của mấy đạo thống cứu cực khác, nàng ta cũng tuyệt đối không sợ.
Thế nhưng cũng chỉ có nhất mạch kia khiến nàng ta từ đầu đến cuối đều rất kiêng kỵ!
Năm đó, ngay cả người bá đạo như sư phụ của nàng ta cũng bị người nọ ra tay hạ độc thủ, sau khi quyết đấu tám trăm chiêu, bị đánh đến đầu rơi máu chảy, phải điên cuồng chạy trốn.
“Nhất mạch nào?!” Thái Võ giật mình, ngay cả sư phụ của lão đều đang nghi ngờ không chắc chắn, hơn nữa còn lộ ra sắc mặt ngưng trọng, chuyện này hình như có chút đáng sợ.
Nữ tử tóc trắng không trả lời, nàng ta đang suy nghĩ tỉ mỉ, một hại bụi đất rất giống với loại đất mà người nọ tìm kiếm năm đó, hơn nữa phong cách hành sự lần này vẫn là hạ độc thủ giống trước kia, rất giống với nhất mạch của người nọ!
Đây.... làm sao không khiến nàng ta kinh ngạc cho được?
Khu vực Minh Hồ, phóng viên khắp nơi đều đang đào bới tin tức, các loại yêu sách đều được đưa ra, có người thôi diễn, nói là mấy người như Minh Ngọc và Trác Hồng,... đều bị yêu nghiệt cùng cấp bậc đánh chết.
Tình huống này, có người vui vẻ, có người phẫn nộ, cũng có người vỗ tay khen hay, cũng có người không ngừng nguyền rủa...
Những đạo thống cực kỳ cường đại và những tán tu có thâm thù đại hận với nhất mạch Thái Võ đều nhao nhao phát biểu cái nhìn, nhất là ở tình hình trước mắt, mấy tiểu yêu nghiệt đều lên tiếng, cực kỳ thú vị.
Bọn họ đều lần lượt ngỏ ý, phụ trách đối với sự kiện lần này.
Đồng thời trong quá trình này, cũng có người ký tên là Sở Phong, rất nhiều bình luận phát biểu khiến người ta sục sôi, tự xưng sẽ chịu trách nhiệm đối với sự việc lần này.
Khắp nơi, mọi người đều trợn mắt há miệng, kinh ngạc đến không tin vào mắt mình.
Tất nhiên, mấy vị Thiên Tôn liên quan đều tức đến độ râu cũng suýt bị giật mất, muốn đạp chết tiểu yêu nghiệt nhà mình, thêm loạn cái gì, tìm cảm giác tồn tại cái gì, thật sự muốn đem từng cháu bóp chết.
“Mợ nó, nhãi con thúi này, ngươi nhìn rõ đại thế trước mắt sao? Cho dù là kẻ thù không đội trời chung thì lúc này cũng không thể xuống trận!”
Từ đầu đến cuối, Sở Phong căn bản chưa từng biểu hiện sẽ phụ trách việc này!
Chính chủ Sở Phong đang lướt mạng, sau khi nhìn thấy tin tức kia liền kinh ngạc đến trợn mắt há miệng, hắn rất muốn nói tiểu gia ở đây a, cmn, chưa bao giờ nói sẽ phụ trách sự việc lần này có biết không? Là tên khốn kiếp nào dám mạo danh hắn?
Chuyện này có chút oan uổng, hắn làm sao có thể đi tỏ thái độ, làm sao lại tự ôm loại “tin tức bẩn thỉu” này vào người cơ chứ?
“Kẻ nào, là tên thất đức nào dám ở trong tối vu oan hãm hại, khiến tiểu gia oan uổng như thế?” Sở Phong thật sự rất bất bình!
Lừa tinh bĩu môi đáp: “Thôi dẹp đi, loại chuyện này căn bản chính là ngài làm ra mà, oan uổng cái gì chứ? Đây chính là chân tướng!”
Cổ Hải Trần gật đầu tán thành, rất nhất trí!
Sở Phong cạn lời, tuy nói việc đào mộ tổ và giết những đệ tử hạch tâm của Thái Võ xác thực là do hắn làm ra, cẩn thận tra cứu thì cũng không tính là oan uổng hắn, thế nhưng bản thân hắn xác thật không đứng ra biểu thị thái độ sẽ phụ trách a.
Mục tiêu trước mắt của hắn là âm thầm tiến hóa, chậm rãi quật khởi, ai rảnh rỗi chán sống mà thừa nhận việc chính mình đã đến dương gian chứ?
Cuối cùng, Sở Phong giận dữ không thôi, nói: “Không quan tâm có phải ta làm hay không, nhưng có tên khốn kiếp nào đó quả thật khiến ta cảm thấy đặc biệt oan uổng, ta phải cùng kẻ đó làm rõ một phen, đừng để ta biết nó là kẻ nào, nếu không thì nhà địa chất học tài hoa nhất đương thời - ta đây sẽ khiến gã hiểu rõ tại sao nước biển lại mặn! Tại sao mộ tổ nhà bọn chúng lại nhiều thêm mấy hang trộm!”
Phẫn nộ qua đi, hắn thật sự cân nhắc tỉ mỉ lại một phen, cảm thấy chuyện này khẳng định là kẻ thù của Thái Võ lấy cái tên Sở Phong của hắn ra để làm lá chắn, cố tình khiến Thái Võ tức mà không làm gì được.
Những năm gần đây, rất nhiều người ở khắp nơi trên dương gian đều biết đến hai chữ Sở Phong, bởi vì “gia tộc Sở Thị” quá hung mãnh, xuất hiện một tá các nhân tài, cái gì mà chú của ta là Sở Phong, ca của ta là Sở Phong, đây quả thật chính là “một lớp đã san bằng, lớp tiếp theo lại đến”, đều là bút tích của người nào đó trên âm gian.
Không chỉ mình Sở Phong nghĩ đến, ngay cả những người khác đều không biết nói sao cho phải, cảm thấy có người cố ý khiến Thái Võ ngột ngạt.
Đương nhiên, động tĩnh mà mấy tiểu yêu nghiệt khác làm ra cũng không nhỏ, bọn chúng quá không yên phận, cảm thấy dù sao cũng là đối đầu, có thể giày vò thì cứ việc, còn nói Minh Ngọc và Trác Hồng đã yếu còn hay ra gió!
“Cái gì mà chân truyền của Thái Võ, triệt để nắm giữ thâm ý của Ma Bàn Quyền, chẳng qua cũng chỉ là đống củi mục, một đầu ngón tay của ta cũng có để dí chết bọn chúng!”
“Ai, nhất mạch Thái Võ suy yếu như thế, quả nhiên khiến người ta thất vọng a, tiểu sinh đêm khuya dạo chơi Minh Hồ, sau khi chém đầu mấy tên gọi là thiên kiêu liền thong dong rời khỏi, nhất mạch này căn bản không chịu nổi một kích a.”
Những lời như này sau khi truyền ra ngoài, trực tiếp dẫn đến... sự ném đá của quần chúng!
Không quan tâm người ngoài có tin hay không, dù sao thì cũng chơi đùa ra chuyện lớn, ngay cả lão tổ tông nhà bọn chúng đều bị kinh động đến, ngay lập tức túm chặt cổ áo của mấy yêu nghiệt kia, cho bọn chúng một trận tẩm quất sưng vù cả người.