Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tên nhóc chết tiệt, vũng nước đục kia có gì hay mà lội vào? Muốn tiến vào tiên quật, thực lực ít nhất cũng phải vượt qua cấp bậc Thần Vương dẫn đội mới được, ngươi mới bao lớn mà dám chém gió khoác lác như thế, hẳn là muốn nói cho bên ngoài, lão đầu tử ta đây đích thân ra tay đấy hả? Còn nữa, lũ nhóc vắt mũi chưa sạch như mi thì biết cái mốc gì, mộ tổ nhà Thái Võ đều bị người ta đào lên cả rồi, hiện tại lão ta đang tức đến đỏ mắt, muốn tìm hung thủ đến phát điên, ngươi hết chuyện để làm rồi hay sao mà đụng vào vết thương của lão?!”
“A, đau chết con, lão tổ tông ngài bớt giận, con lập tức tuyên bố ra ngoài, không phụ trách sự kiện lần này nữa, cái kia không quan hệ gì đến chúng ta hết!”
Nói tóm lại, mấy tiểu yêu nghiệt mạnh miệng tung tin kia đều bị lão tổ tông nhà mình đánh cho một trận rất thảm, bị đập đến kêu cha gọi mẹ, cuối cùng phải rưng rưng đứng ra nói rõ, thật sự không phải bản thân làm.
Ngoại giới, mưa to gió lớn, một mảnh huyên náo, các loại đại loạn.
Có một số cường nhân đã biết chân tướng của U Sơn, mộ tổ tiên nhà Thái Võ đều bị người ngoài đào móc lật tung, tin tức này quả thật khiến người ta phải trợn mắt kinh hãi, đặc biệt là chuyện Thái Võ vẫn luôn muốn phục sinh đạo lữ, muốn nuôi đạo lữ lão thành Cửu Thiên Âm Thi, lăng mộ to lớn như vậy lại bỗng nhiên xuất hiện một cái hang trộm không to không nhỏ, khiến tiến hóa giả triệt để khiếp sợ, đây quả thực là cay mắt a.
Lúc này đây, một số người lập tức hiểu rõ vì sao Thái Võ lại giận dữ như vậy, đến nỗi lật tung sông núi cũng phải tìm cho ra kẻ gây án, chuyện này căn bản không phải vì cái chết của mấy đệ tử nòng cốt, mà là liên quan đến vận mệnh của một tộc, liên quan đến thể diện của bản thân Thái Võ.
Hành vi kia không khác gì một cú tát mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt Thái Võ Thiên Tôn, quá độc ác, ngay cả mộ tổ tiên của Thiên Tôn cũng bị người ta đào một cái hố tiến vào chôm chỉa, phong cách làm việc quả thật bá đạo vô song.
“Vị lão gia ra tay làm chuyện kia quả thật đủ hung ác a!”
“Há lại chỉ đủ hung ác, vị đại gia kia còn cực kỳ cường thế, thậm chí có thể nói là bá đạo đến cực điểm, quả thật là phát điên phát rồ.”
Một số người cũng cảm thấy đồng tình với Thái Võ, lão đến tột cùng đã chọc phải đối thủ như thế nào, khiến bản thân cũng không thể xuống đài, bị người ta hung hăng quất cho một cái tát trời giáng, quả thật là “bao đủ bao no”.
......
Lúc này, Thái Võ đang ở trong động Ba Tiêu thỉnh cầu sư tôn của lão, đồng thời xin sư phụ lão nghiên cứu hạt bụi kia.
Mới đầu lão còn cho rằng đây là một loại thổ chất nào đó có thể nuôi dưỡng ra thực quả “bán chung cực”, nhưng thông qua sự giảng giải của sư phụ lão, ý nghĩ kia liền bị phủ nhận.
Vũ Thổ có thể bồi dưỡng ra phấn hoa của cây mẹ mà tiến hóa giả cấp Đại Vũ cần khi tiến hóa.
Loại thổ chất ấy thật sự quá quý hiếm, hơn nữa chỉ có một lượng nhất định, nuôi dưỡng ra cây mẹ cứu cực, sinh sản ra loại phấn hoa vang dội cổ kim thì có thể, nhưng cũng chưa chắc bồi dưỡng ra một sinh vật cấp Đại Vũ, con đường ấy từ trước đến nay luôn là “cửu tử nhất sinh”.
Mà cái gọi là “nhất sinh” kia cũng cần bản thân hóa thành quái vật đáng sợ, thông thường đều không thể diễn tả, vả lại sinh vật cấp Đại Vũ từ trước đến nay đều không tương đồng!
“Không phải là hồn nhục mà Lê hắc thủ tìm kiếm, ngay cả những thổ chất cần thiết để nuôi dưỡng ra thực quả vô địch cực kỳ được quan tâm, thời gian rất lâu cũng chưa từng có tung tích!”
Đây là những lời mà nữ tử tóc trắng đã nói, nàng ta xác định phạm vi cuối cùng, đây không phải hồn nhục thì chính là một loại thực quả nào đó tương ứng với một loại thổ chất, đã bị đứt gãy ở trước thời kỳ táng tiên.
Cuối cùng, Thái Võ thành công khơi ra sự quan tâm của sư phụ nhà lão, khiến nàng ta âm thầm đi đến Minh Hồ!
Đầu tiên, lão tự mình động thủ, sử dụng kính Thông U mà sư phụ lão đã ban xuống, chiếu sáng địa cung của tiên quật đã bị phế, muốn quay trở lại “ký ức quá khứ”.
Thế nhưng thứ mà lão chiếu ra được chỉ là một mảnh sương trắng mơ mơ hồ hồ, không nhìn thấy bất cứ người nào.
Điều này khiến Thái Võ không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, không thể không mời nữ tử tóc trắng tự mình ra tay.
“Hửm?!”
Nữ tử phong thái khuynh thành nọ cũng không khói nhíu chặt hàng lông mày, nàng ta đích xác đã tự mình ra tay, thế nhưng vẫn không hề có bất cứ thu hoạch nào, kính Thông U danh xưng có thể chiếu rọi hết thảy chuyện đã qua, thuộc về những vật trân quý mà Võ Phong Tử cất giữ, vậy mà lúc này lại mất đi hiệu quả.
“Đây là kết quả của việc thiên cơ bị nhiễu loạn, có người cố ý làm ra!”
Hai người đi một chuyến đến U Sơn, kết quả lại giống hệt như trước, sau đó chỉ đành trở lại Minh Hồ.
“Cái này... chẳng lẽ là hồn nhục che đậy tất cả, cho nên mới dẫn đến kết quả như vậy?” Nữ tử tóc trắng lẩm bẩm.
Nàng ta ngày càng hoài nghi Lê hắc thủ năm đó – người có danh xưng là Lý Đại Đảm, dòng chính của y đã tái hiện.
“Cả đời y đã hạ hắc thủ với vô số người, tương truyền cũng là bởi điên cuồng tìm kiếm một loại thổ chất nào đó, chẳng lẽ nói, một khi tìm thấy loại đất này thì có thể dễ dàng hạ độc thủ hơn? Có thể che đậy hết thảy hơi thở, lấp kín chân tướng.”
Những lời không thuận miệng như thế khiến bản thân nữ tử cũng phải nhíu mày, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến nhất mạch của người nọ thì quả thật quá đáng sợ.
“Sử dụng một giọt chân huyết mà ngô sư đã ban thưởng xem sao!”
Nàng ta rất nhanh đã ra quyết định, không tiếc hao phí chân huyết mà Võ Phong Tử đã ban thưởng năm đó, đây chính là tinh túy huyết dịch mà Võ Phong Tử đã ngưng tụ thành, được phong ấn ở trong một chiếc lọ do thiên tài địa bảo luyện chế mà thành.
Chỉ có mấy giọt mà thôi, vậy mà huyết quang óng ánh xuyên qua thành lọ trong suốt, quả thực như chiếu sáng hư không, vĩnh hằng cũng phải sụp đổ!
Nữ tử tóc trắng chỉ đổ ra một giọt duy nhất, huyết dịch kia rơi trên mặt kính Thông U, thẩm thấu vào bên trong, sau đó ánh sáng tỏa ra càng chói mắt, tựa như muốn chiếu sáng toàn bộ thế giới cổ đại.
Cứ như vậy trong chớp mắt, đừng nói là những sinh linh khác, ngay cả Thái Võ Thiên Tôn đều cảm thấy run sợ, đối mặt với giọt huyết dịch kia, linh hồn liền sinh ra một cảm giác kính sợ, muốn quỳ xuống lạy bái!