Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2309 - Chương 2309: Lê Đà - Đại Hắc Thủ Thời Tiền Sử Đã Trở Lại (2)

Thánh Khư Chương 2309: Lê Đà - đại hắc thủ thời tiền sử đã trở lại (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giọt chân huyết kia bá đạo không gì sánh được, xuyên thấu cả thời không, truyền ra một loại khí tức vô thượng chí cao, duy ngã độc tôn, trong chớp mắt, tựa như có một đạo thân ảnh xuất hiện, ngạo nghễ tung hoành thời kỳ cổ đại, trấn áp tuế nguyệt, cắt đứt cổ đại!

Thái Võ biết, người ấy khẳng định là vị sư gia mà lão chưa từng thấy qua, chính là Võ Phong Tử - bá huyết vô địch thiên hạ.

Lúc này, ngay cả nữ tử tóc trắng cũng phải rung động, vẫn may là vật chất có thuộc tính chí mạng của giọt máu kia đều đã bị luyện hóa ra hết, không cùng lưu truyền đến, nếu không sẽ xảy ra đại họa.

Khi nhẹ nhàng thấm vào kính Thông U, giọt máu kia lập tức biến mất, hóa thành một vầng sáng lóa, vạn quang bắn ra, thụy hà bành trướng.

“A, thấy được rồi, là một... thiếu niên?!” Nữ tử tóc bạc dung nhan như ngọc, cho dù nàng ta đã sống rất lâu rất lâu, thế nhưng đôi môi vẫn đỏ tươi căng mọng như trước, không thể nhìn ra dấu vết năm tháng trên gương mặt của nàng, thế nhưng lúc này cũng bị kinh hãi không nhẹ.

Đáng tiếc a, thân ảnh của thiếu niên kia quá mơ hồ, một mảnh ảm đạm, mờ nhạt đến cực điểm, không thể nhìn được rõ ràng, thế nhưng có thể trông thấy thiếu niên nọ chính là người đã mạnh mẽ ra tay giết chết Minh Ngọc, đánh chế Trác Hồng, diệt gọn hai đệ tử hạch tâm của nhất mạch sư tỷ Thái Võ ử trong địa cung!

Đặc biệt đáng tiếc, rõ ràng đã tìm ra manh mối, nhìn thấy một bộ phận chân tướng, thế nhưng lại quá mơ hồ, không có cách nào nhận ra hoàn toàn.

Hơn nữa, bên cạnh thiếu niên còn có một cái bóng đáng sợ khác, căn bản không thể nhìn thấu, giống như có một người đi theo thiếu niên nọ?

Trên thực tế, cái bóng kia chính là bình đá, nó không có khả năng hiện hình, giống như Đại Uyên, lại giống như tu di, trấn áp ở nơi đó, khiến người ta cảm thấy nó chính là một vị cường giả chung cực đang tọa trấn, thoạt nhìn giống hệt một sinh vật có hình người!

Xoẹt!

Giọt máu kia liền tiêu hao hết.

Kính Thông U ảm đạm dần, cuối cùng không còn nhìn ra thứ gì nữa.

Chỉ có điều, thời khắc cuối cùng, nữ tử tóc trắng vẫn là bắt được một tia chân tướng, mặt đất được mảnh kính hiển hóa ra rất mơ hồ, giống như được phủ lên một tầng thổ chất đặc thù, ảnh hưởng đến kính Thông U.

“Là hồn nhục, là một loại thổ chất đặc thù, có thể che lấp hết thảy?” Nữ tử tóc trắng không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, nàng ta thật sự không dám tin, chẳng lẽ khắp mặt đất đều là loại thổ chất ấy?

Nữ tử bèn lấy ra hạt bụi mà trước đó Thái Võ đã dâng lên, phóng đến bên trên kính Thông U, muốn thực hiện quay lại quá khứ, quả nhiên thất bại, nhưng cũng chứng minh được rằng, nó ở trong kính chỉ là một mảnh mờ mịt.

“Chứng thực rồi, lúc đó trên đất còn có một tầng thổ chất khác, có thể che đậy thiên cơ!”

Tâm trạng nữ tử tóc trắng như sóng xô sông lớn, nàng ta cảm thấy tĩnh tu nhiều năm qua cũng không thể áp chế nổi loại rung động nhân tâm này, một loại ý nghĩ điên cuồng hiện ra trong đầu.

“Lê Đà, y chưa chết!”

Nàng ta chấn kinh, thậm chí còn sợ hãi!

Theo suy đoán của mình, thân ảnh không thể nhìn thấy rõ kia giống như thân ảnh của sinh vật tiến hóa chung cực, có khả năng chính là Lê Đà, y đã tìm được hồn nhục, đó chính là loại thổ chất đặc thù kia.

Hơn nữa, dường như Lê Đà đã tìm thấy một truyền nhân vừa ý, lại tìm đến nhất hệ bên nàng gây phiền phức, cũng giống như năm đó y đã hạ độc thủ với Võ Phong Tử, mà bây giờ cũng mang theo thiếu niên kia đến, phong cách hành động cực kỳ giống nhau, chắc chắn là nhất mạch tương truyền!

“Sư phụ, làm sao vậy, ngày rốt cuộc nhìn thấy thứ gì?” Thái Võ lên tiếng hỏi.

“Ta cảm thấy...” Âm thanh nữ tử tóc trắng đều phát run, nói: “Đại hắc thủ thời tiền sử - Lê Đà... đã trở lại.”

Cho dù không phải Lê Đà thì cũng là người có liên quan đến Lê Đà, hoặc là y đã chuyển thế thân mà tái xuất hiện, đây là phán đoán của nữ tử tóc trắng, là một loại trực giác đáng sợ!

Thái Võ lập tức cảm thấy rùng mình, tuy rằng lão không sinh ra ở niên đại ấy, thế nhưng cũng từng nghe nói qua, hơn nữa từ trước đến nay vẫn luôn tìm kiếm những nơi người kia từng qua lại, đang điều tra các loại bí mật có liên quan đến sự qua đời của y.

“Sư phụ, có cần dùng chân huyết của sư gia nhìn lại một lần không?” Thái Võ hỏi.

“Không cần thiết, nhìn thêm lần nữa cũng như vậy thôi, chỉ tổ lãng phí thêm một giọt chân huyết. Máu của ngô sư cũng chỉ dư lại mấy giọt, không thể tiếp tục phung phí.”

“Sư gia còn sống hay không, tin tức này vẫn chưa xác định sao? Có cần lại tiếp tục xem xét?” Thái Võ nhỏ giọng nói, lão có cảm giác lo lắng.

“Ngô sư đang bế quan, ta cũng không biết người hiện tại có sinh cơ hay không, chỉ hy vọng... ngài ấy có thể tiếp tục trụ vững!” Nữ tử tóc trắng ngập tràn lo âu, chuyện này tuyệt đối là một bí mật lớn, bên ngoài căn bản không biết được tường tận tình huống, nàng ta trịnh trọng nói: “Chuyện này có liên quan đến đại hắc thủ Lê Đà, ta nhất định phải đến cấm địa nơi mà ngô sư bế quan xem một chút!”

Nữ tử tóc trắng quyết định đi, bởi vì nàng ta luôn cảm thấy bản thân đã bị cuốn vào một trận đại nhân quả, có một loại cảm giác bất an rất mãnh liệt.

Nàng ta càng ngày càng hoài nghi, Lê Đà trở về không phải bằng chân thân, mà chính là chuyển thế thân, nếu không phải như vậy thì y dựa vào đâu mà tới được đây, vô duyên vô cớ khiến tâm huyết nàng ta dâng trào, nơi sâu nhất trong nội tâm truyền đến một luồng khí lạnh lẽo, có loại cảm giác rung động liên quan đến tương lai.

Sở Phong lấy tay lau mồ hôi, hắn phát hiện suýt chút nữa thì thân phận thật của mình đã bị tiết lộ.

Không lâu trước đó, hắn từng cảm thấy rất “oan uổng”, không ngờ lại có người lấy danh hiệu của hắn để biểu thị phụ trách với sự việc xảy ra ở tiên quật Minh Hồ, chuyện này khiến hắn tức giận không thôi, có người ngang nhiên vu oan hãm hại hắn, hất nước bẩn lên người hắn.

Vẫn may, lừa tinh bốn vó đạp đất, Cổ Trần Hải thân ở trong quan tài, đều không biết lên mạng, hiểu lầm rằng có người ở ngoại giới lấy cái tên Cơ Đại Đức của hắn để tuyên bố phụ trách chuyện kia.

Sở Phong tương đối chột dạ, chỉ vì nhất thời kích động mà suýt nữa đã để lộ thân phận, quá nguy hiểm, hắn âm thầm nhắc nhở bản thân phải cảnh giác tỉnh táo, sau này cần chú ý hơn.

“Đại Đức, ngươi quả quyết hạ độc thủ như thế, trình độ cũng nắm giữ không tệ, quả nhiên có mấy phần phong phạm giống đại ca ta năm đó!” Cổ Trần Hải tán dương, không cần biết lão chân thành hay giả vờ khen ngợi, đều khiến Sở Phong rất thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment