Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2317 - Chương 2317: Tình Địch Thật Sự (3)

Thánh Khư Chương 2317: Tình địch thật sự (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một thác nước nối thẳng vực ngoại, chảy xuống từ trời cao vạn tỉ trượng, chảy đến dương gian, âm thanh ầm ầm như tiếng sấm, thác nước dài có màu vàng kim, vạn cổ trường tồn, bao la hùng vĩ đến nỗi khiến Sở Phong không kìm được lòng mà ngẩn ngơ, cả nửa ngày vẫn chưa thốt ra một câu nào.

Quan tài đá đã thu nhỏ, lại dán thêm một lớp đất luân hồi bên ngoài, khiến người khác thăm dò không đến, được Sở Phong cất trong tay áo.

Đông Bắc Hổ thực chán ghét cỗ thân thể hình lừa của mình, lập tức hóa thành một thiếu niên môi hồng răng trắng mà đi theo Sở Phong, vốn dĩ diện mạo rất xinh đẹp và tuấn mỹ, nhưng mà lại lộ ra hai khuyết điểm, thứ nhất chính là trời sinh đã có một đôi tai dài quá với bình thường, thứ hai chính là hai cái răng cửa quá lớn.

Không còn cách nào, dù gì thì hắn ta cũng đầu thai thành con lừa, sau khi biến hóa thì ít nhiều cũng sẽ mang theo mấy đặc điểm của giống loài.

Ngoại trừ mấy người bọn hắn, nơi này cũng có không ít người, các đại gia tộc của dương gian đều biết địa phương này, những người có thể đến đây đều là môn nhân và đệ tử của những đạo thống lớn mạnh có thực lực.

“Nơi này khởi nguồn từ chỗ nào? Là từ thiên ngoại chảy xuống hay sao?” Sở Phong nhỏ giọng hỏi, tránh kinh động đến những người xung quanh.

Có một số tiến hóa giả, lớp bụi bặm trên người đều có thể ngưng kết thành một lớp áo giáp cứng rắn, một tầng rất dày bao trùm cả diện mạo vốn có của bản thân, không biết bọn họ đã ngồi xếp bằng ở đây bao nhiêu năm, bất động giống như không có hơi thở sinh mệnh, triệt để trở thành hóa thạch.

Còn có một số người phục sức rất cổ xưa, tuy rằng không nhiễm bụi trần, nhưng quần áo cũng đã sớm mục nát, chỉ có điều bọn họ vẫn còn hô hấp, có huyết khí cường đại nội liễm trong cơ thể, hiển nhiên là sức sống rất thịnh liệt, chỉ có điều, những người này chắc chắn cũng đã ngồi xếp bằng ở nơi này rất nhiều năm.

Ngay bên cạnh Thông Thiên Tiên Bộc, những nơi gần ngay phía trước có mấy động nhãn hỗn độn, người ngồi xếp bằng trong đó đều sâu không lường được, thực hiện bóp méo thời không, hình thành vòng xoáy tựa như hải nhãn, trở thành địa phương bế quan sinh tử của bọn họ.

Ngoài những cường nhân này, nơi đây còn có rất nhiều người trẻ tuổi và nam nữ thiếu niên, đều là nhân vật đại biểu cho các tộc đàn mạnh nhất tiến vào nơi này, đều là tinh anh!

Trong đó cũng có người mà Sở Phong quen biết, ví dụ như một số “tiểu đồng bạn” năm đó hắn đã trấn áp trong Long Ổ ở biên hoang, bây giờ bọn chúng đều đã trưởng thành, trở thành những thiếu nam thiếu nữ.

Sở Phong cười gượng, thật muốn biết, những người kia có thực hiện ước định năm xưa hay không, cùng nhau hô hắn làm đại ca?!

Hơn nữa, đám người Bằng Hoàng, Phượng Hoàng tiên tử và Bạch Vũ mà trước kia hắn đã kết giao ở khu giao dịch màu xám, không ngờ bọn họ cũng đang ở đây!

Thậm chí, Sở Phong còn nhìn thấy Chung Tú – truyền nhân hạch tâm của nhất mạch Thái Võ đã thoát được một kiếp ở Minh Hồ, trên lưng gã có một đôi kim sí, có được huyết mạch thần ma hỗn độn.

Nếu không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, trong mấy đệ tử hạch tâm có tuổi tác tương đương của nhất mạch Thái Võ, thực lực của gã là mạnh nhất.

Ngoại trừ những người này, còn có rất nhiều những anh tài tuấn kiệt, thân phận cực kỳ không đơn giản, có một số nam tử phong thái xuất chúng, nho nhã tuấn tú không gì sánh được, chân đeo tất trắng, không nhiễm bụi trần.

Bên cạnh đó còn mấy nữ tử, ví dụ như Dao Trì tiên tử, lại càng là thể loại không dính khói lửa nhân gian, bạch y như tuyết, phiêu dật linh động đến xuất trần!

Cái này khiến Sở Phong kinh ngạc không thôi, những nhân vật như vậy tuyệt đối đều có lai lịch rất lớn, xuất thân không đơn giản, hắn càng ngày càng có thể xác định, Thông Thiên Tiên Bộc này chắc chắn rất đáng sợ, không ngờ lại thu hút được nhiều sinh linh kinh tuyệt có thiên phú tuyệt đỉnh của dương gian đến vậy.

Hửm?! Hắn đột nhiên sửng sốt một trận, nhìn thấy một thiếu nữ cách đó xa xa, dáng vẻ khoảng mười một mười hai tuổi, chững chạc mà yên tĩnh, cô nhóc kia là... Lâm Nặc Y?!

Không đúng, là tiểu nữ hài hắn nhìn thấy trong Long Ổ năm đó mới phải, bây giờ đã lớn hơn rất nhiều, quả thực ngày càng giống Lâm Nặc Y, đây vốn dĩ chính là cô ấy, hay là con gái của cô ấy?

Bỗng nhiên, Sở Phong lại phát hiện ra một vị cố nhân khác – Ánh Vô Địch, cố nhân đến từ tiểu âm gian, không ngờ lại có thể trông thấy hắn ta ở phía xa.

Vậy thì muội muội loli Ánh Hiểu Hiểu của hắn ta phải chăng cũng đã đến? Còn có, không lẽ Ánh Trích Tiên cũng đã xuất hiện ở nơi này?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Phong như sóng biển dâng trào, không tài nào bình tĩnh.

“Canh Mạnh Bà, một chén canh nghịch âm và dương, đắp lên căn cơ tráng mệnh hồn, cắt đứt xiềng xích dựng cầu nối, thông thẳng qua sương mù đi đến cuối cùng.”

Một vị lão bà tuổi tác rất lớn, thân thể còng cả xuống, dáng vẻ rất thấp bé, cao không quá một mét rưỡi, gầy như que củi, màu da xám xịt phát đen, hai hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt già nua nhăn nheo, đôi môi tím xanh, răng gần như đã rụng sạch.

Bà ta đang rao hàng, thứ bán vậy mà lại là canh Mạnh Bà nổi tiếng lẫy lừng trong dương gian, dùng để bồi bổ hiệu quả nhất chính là bổ thân bổ hồn.

Nơi đó có một cây cầu, phía trên được lát đá, kiểu dáng cực kỳ cổ xưa, quy mô cây cầu cũng không tính là nhỏ, cũng có thể nói là rộng lớn, tỏa ra một luồng ý vị tang thương của năm tháng, hẳn là đã trải qua sự tẩy rửa của thời gian đằng đẵng.

Thân cầu cách Thông Thiên Tiên Bộc cũng không xa, nằm vắt ngang trên mặt nước.

Trên cầu chỉ có duy nhất bà lão kia, đang rao gọi uống canh Mạnh Bà, làm ăn buôn bán ở nơi đó, phục sức trên người rất cũ kỹ cổ xưa, giống như là chui ra từ mấy cái mộ cổ của những niên đại trước.

“Buôn bán như vậy không ngờ vẫn còn a!” Sâu trong tay áo của Sở Phong, Cổ Trần Hải trong quan tài đá không khỏi nghiêm nghị mà nói, hít ngược một ngụm khí lạnh, cảm thấy rất giật mình.

“Đã tồn tại từ những năm tháng tiền sử sao?” Sở Phong hỏi lão, nếu thực sự là vậy thì quả thật rất khiến người ta kinh ngạc.

Cổ Trần Hải gật đầu đáp: “Ừ, trước kia đã có buôn bán như thế rồi, chẳng qua người bán canh Mạnh Bà không phải là bà lão kia, mà là một người hoàn toàn khác.”

Hai người âm thầm trao đổi, cũng không lo lắng bị cường giả phát hiện, bởi vì Sở Phong đặt tay ở trên quan tài nhỏ, không có tản thần niệm ra quá xa.

Bình Luận (0)
Comment