Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hơn nữa, nơi đây là lãnh thổ của Thông Thiên Tiên Bộc, cảm giác của tất cả cường giả đều sẽ giảm mạnh, bị thác nước màu vàng bao la hùng vĩ tràn ngập sương mù này làm suy yếu. Nơi này có một vẻ khiếp người nào đó, tốc độ rơi xuống của dòng chảy cũng cực kỳ dọa người.
Cổ Trần Hải kinh hãi, năm đó có một số tổ chức sâu không lường được, vậy mà vượt qua năm tháng vô tận, vượt qua các loại kiếp nạn, hiển hiện ra một đời này.
Thậm chí, lão có thể nhìn ra bát gốm màu đen trong tay bà lão kia vẫn là cái lúc trước, đen kịt đến dọa người, trên bát có khắc những phù văn quỷ dị mà phức tạp.
“Đại nương, một bát bao nhiêu tiền?”
Một vị nữ tử trẻ tuổi tầm đôi mươi lên tiếng hỏi, tướng mạo thanh thuần mà xinh đẹp, con ngươi thanh tịnh, một thân váy nguyệt sắc khẽ lay động, theo gió mà khẽ bay, giống như tiên tử muốn bay đi theo gió.
“Một lượng Mẫu Kim một chén.” Bà lão đáp lại, đứng trên cầu nở nụ cười, trong miệng cũng chỉ còn dư lại một hai cái răng.
Nữ tử thanh lệ khẽ thở dài, hơi thi lễ một cái rồi xoay người rời khỏi, thứ đồ Mẫu Kim kia quá hiếm thấy, đây là vật tư có tính chiến lược, là nguyên liệu để làm ra binh khí cứu cực, thế gian khó tìm.
Nếu người nào có được, đều sẽ đem dung luyện thành binh khí trấn tộc trong gia tộc, nào có người chịu bán ra ngoài?
Sau khi Sở Phong nghe thấy giá cả cũng không biết nói sao cho phải, không ngờ một bát canh Mạnh Bà lại quý lại đắt đến như thế, còn lấy một lượng Mẫu Kim làm giá trao đổi? Hắn cảm thấy quá chặt chém!
“Vẫn là giá cả lúc đầu, nghe đâu cũng là hương vị vốn có, bao nhiêu năm rồi, vật giá ngày càng leo thang nhưng giá cả của nó vẫn không đổi, quả thực có lương tâm a.” Cổ Trần Hải vậy mà lại cảm thán, nói rằng năm đó bản thân cũng từng uống qua một bát.
Sở Phong thực muốn phun lão, đây còn chưa phải là đắt?
Nhưng nghĩ đến trước kia lão có vị đại ca nổi danh là hắc thủ trong thiên hạ làm bảo kê, xét thấy lấy ra một lượng Mẫu Kim cũng không tính là cái gì, xem xét bối cảnh cùng nội tình, lão Cổ lúc trước cũng được xem là một kim cương vương lão ngũ (1).
(1) Kim cương vương lão ngũ: Là một người đàn ông độc thân giàu có, trong bộ phim "Vương Lão Ngũ" của đạo diễn Thái Sở Sinh năm 1937, sau trở thành từ ngữ để chỉ những người đàn ông có sự nghiệp thành công nhưng chưa có gia đình, thường là độ tuổi sau 35.
Lão Cổ giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi bây giờ cuối cùng biết rồi đi, lúc trước cướp của lão phu bao nhiêu Mẫu Kim? Ngươi vậy mà trực tiếp tẩy sạch năm, sáu bình canh Mạnh Bà!”
Trước kia Sở Phong quả thực không có khái niệm, không biết canh Mạnh Bà lại đáng tiền như thế!
“Thứ này bổ căn cơ, tẩm bổ hồn quang và nhục thân, không có chút tác dụng phụ nào, tất nhiên có giá trị khiếp người rồi!” Lão Cổ nói.
Sở Phong vuốt vuốt mặt, khiến bản thân trở nên không giống Sở Phong nguyên bản, tránh cho bị người khác nhận ra, trên thực tế, trước khi đến nơi này hắn đã thay đổi rất nhiều, lợi dụng bản lĩnh trường vực để thay đổi hình thể dung mạo thật.
“Đại nương, ngoài Mẫu Kim ra, ngài còn tiếp nhận dùng vật khác đến trao đổi không? Ví dụ như đá Thiên Kim?”
Khi lão Cổ nghe thấy Sở Phong nói như vậy, trong lúc nhất thời tức muốn nội thương, nhãi con láo toét này không lâu trước đó hận lão luôn nhắc đến Thanh Thi, còn cầm đoản kiếm Thiên Huyết Tinh Không Mẫu Kim điên cuồng bổ xuống quan tài của lão, những mảnh đá vụn tróc ra đều bị Sở Phong tham ô thu hết, chiếm làm của riêng, hiện tại còn không biết xấu hổ mà lấy ra để mua canh Mạnh Bà!
“Tiểu tặc!” Lão Cổ âm thầm vận khí, giận đến nỗi hai mũi đều bốc khói.
“Có thể đổi, một lượng Mẫu Kim bằng giá với mười hai lượng đá Thiên Kim.” Bà lão nhếch miệng cười cười.
Sở Phong luôn có cảm giác da dẻ nhăn nheo của bà ta đã sớm mục nát, lúc nào cũng có thể bong tróc rớt ra, hình ảnh có chút dọa người.
Đồng thời hắn cũng vô cùng kinh ngạc, đá Thiên Kim này không ngờ lại đáng tiền như thế, có thể đối hoái với Mẫu Kim, lại có thể đạt đến trình độ mười so một, cái này có chút vượt ngoài dự đoán của hắn.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, lão Cổ dùng đá Thiên Kim làm thành quan tài cho bản thân, cái này cũng tương đương với việc xa xỉ hoa lệ không gì sánh được, thực không ngờ đến a!
“Được rồi, đại nương, ta hiểu rồi, chờ ta có tiền, nhất định sẽ mua hai bát canh Mạnh Bà, uống một bát đổ một bát, phóng khoáng một phen!”
Sau khi lão Cổ nghe xong liền tức không chịu được, lão biết tỏng hiện tại trên người tiểu tặc này có sẵn đá Thiên Kim, đều là do dùng kiếm chặt xuống từ trên người lão, sớm muộn gì cũng sẽ đến nơi này mua canh uống.
Vùng đất này quá rộng lớn, thác nước thông thiên cực kỳ hùng vĩ, chảy xuống từ vực ngoại, âm thanh ầm ầm dọa người, giống như một mảnh tinh hà đổ xuống, vạn cổ không diệt.
Ngoại từa cây cầu đá phía trước, đằng xa còn có một số đình đá thô sơ, được dựng thành từ những hòn đá xếp chồng lên nhau, cực kỳ nguyên thủy.
Nơi đó có không ít người, từ người già đến thanh niên trai tráng, lại đến thiếu niên, không giới hạn tuổi tác, bọn họ đều đang tới lui chỗ đó.
Thậm chí, ngoài những kiến trúc bằng đá nguyên thủy thì còn có một số chiếu cỏ, có người ngồi xếp bằng trên đó, bán một số vật phẩm kỳ dị.
Trong lòng Sở Phong hơi động, nhanh chóng đi qua, bởi vì hắn nhìn thấy một số tiến hóa giả có quen biết như Bằng Hoàng và Phượng Hoàng tiên tử cũng đi đến đó, theo sau còn có Chung Tú và đám người Ánh Vô Địch cũng ở gần.
Sau đó, Lâm Nặc Y cũng xuất hiện, đi về chỗ đó, cô đang lựa chọn vật phẩm, sau lưng có hai lão giả đi theo, thời thời khắc khắc bảo vệ sự an toàn cho cô ấy.
Mặc dù dáng vẻ của cô lúc này chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, thế nhưng lại linh hoạt phiêu dật đến xuất trần, cả người tản ra khí vận tiên đạo khó mà miêu tả, giống như thiên tiên tử hạ phàm.
Trong lòng Sở Phong chấn động không thôi, thiếu nữ phong tình rất thuần khiết, thế nhưng trong lúc mơ hồ, trên người cũng ẩn hiện lộ ra thiên uy, tựa như xuyên qua ngọc cốt mà tỏa ra, lại giống như không có phát ra, chỉ có loại người luân hồi mang theo nhục thân như hắn mới có thể cảm ứng được!
Sở Phong nghiêm nghị, trên cơ thể hư hư thực thực giống con gái của Lâm Nặc Y hoặc chính là bản thân Lâm Nặc Y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn không khỏi nhớ đến bóng dáng mà bản thân đã nhìn thấy trong cổ điện ở vùng đất luân hồi chung cực, tay áo triển động, phong thái tuyệt thế mà khuynh thành, thần thái hơn người, không gì so sánh nổi.