Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn bỏ qua, nhìn về một tiểu mâu dài như chiếc đũa, toàn thân đen thui, chất liệu bằng gỗ, cực kỳ không đáng chú ý.
Hắn đánh giá một phen, hình dạng rất bình thường, chất lượng cũng không khác là bao so với đũa gỗ thông thường, quả thực nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt.
Nhất là phần đuôi của tiểu mâu, nó đã bị mục nát một đoạn nhỏ, cái này khiến hắn không biết nói gì cho phải, trước đó vẫn còn chưa tin tưởng, nhưng dùng tay để sờ, dùng lực gạt xuống, vậy mà lại cạo xuống một số chất mục nát!
Sở Phong kinh ngạc, hắn có chút nghi ngờ hai mắt của mình, mặc dù cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không có cái gì hữu lực để chèo chống.
Trong tay hắn âm thầm giấu mấy hạt thổ chất luân hồi, ban nãy cảm thấy loại thổ chất này thoáng có chút dị thường, nóng lên một chút, bởi thế mà hiện tại mới chọn trúng mũi mâu này.
Nhưng mà, phần đuôi của thứ này đã mục nát cả, thứ không kiên cố như vậy có thể là đồ tốt hay sao?
Sở Phong đã sớm đưa mấy hạt thổ chất luân hồi kia vào trong bình đá, cũng không tính lấy ra dò xét thêm, dù sao thì đại nhân vật có mặt ở đây cũng rất nhiều, nếu sử dụng thì quả thật có chút mạo hiểm.
Hắn quyết định chọn luôn tiểu mâu này.
Lúc bấy giờ, Đại Không cũng đi về phía bên này, quan sát đồ vật bày trên quầy hàng, Hạo Nguyên và Thạch Phật đều đồng thời nhìn Thời Quang Lô, Đại Không thì lại cúi đầu lựa chọn những món đồ khác.
“A, tiểu tán tu kia chọn một chiếc mâu gỗ, thú vị nha.”
“Ha ha, các ngươi nhìn thấy qua chứ, chiếc mâu gỗ kia đều mục nát một đoạn, mắt nhìn hàng gì đây a!”
Một đám người vây lại cười cười.
Thế nhưng một câu của Đại Không lại khiến những người đó im miệng.
“Có thể đưa ta xem chiếc mâu gỗ kia một chút không?”
“Không được, ta đã trọn trúng nó rồi.” Sở Phong lắc đầu, đồng thời trong lòng cũng thầm nói, con trai lớn, muốn tranh giành với lão cha của ngươi, muộn rồi nhé con!
Nếu như để cho Hạo Nguyên và Thạch Phật biết được suy nghĩ trong lòng hắn, dám xưng hô với Đại Không như thế, khẳng định sẽ đánh chết hắn!
“Ngươi xác thật chọn nó rồi sao?” Nữ tử trung niên hỏi.
“Ừm, chính là nó.” Sở Phong gật đầu.
“Được, thanh toán xong!” Nữ tử trung niên vui vẻ đồng ý.
“Tiền bối, mâu gỗ kia có lai lịch gì?” Có người thỉnh giáo, cho rằng tổ chức này nhất định có hiểu biết.
Nữ tử trung niên đáp: “Chúng ta đã nghiên cứu rất lâu, thời gian qua cũng ném nó vào trong kho cả mấy trăm vạn năm, thế nhưng rất nhiều danh túc, thậm chí cả thủ lĩnh đích thân xem xét cũng không cảm thấy nó có tác dụng đặc biệt gì.”
Rất nhiều người nghe vậy liền cười, ngay cả người bán cũng nói như thế, vậy thì giá trị của chiếc mâu gỗ này đã có thể xác định.
“Đây chưa biết chừng là rễ hỗn độn a!” Có người nhỏ giọng.
Thế gian này có mấy loại rễ hỗn độn, đều là đồ vật có giá trị vô lượng, thế nhưng chúng đều cắm rễ ở trong cấm địa, người ngoài căn bản là không thể có được, đừng nói là khai thác, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn thấy.
“Không có khả năng.” Nữ tử trung niên lắc đầu đáp: “Chúng ta từng làm thí nghiệm, cạo một chút vụn gỗ của nó xuống, sau khi cho một số sinh vật bình thường ăn, kết quả cũng không có biểu hiện dị thường mà rễ hỗn độn nên có, chỉ khiến mấy sinh vật bình thường kia bị tào tháo đuổi mất mấy ngày mà thôi.”
Đám người nghe vậy đều im lặng trong chốc lát, sau đó liền bật cười.
Cái này còn không bằng độc dược đơn thuần đâu!
“Trải qua sự kiên định của chúng ta, phần đuôi của mâu gỗ này quả thật bị mục nát một chút, tuy rằng chất liệu gỗ bất phàm, nhưng mà cũng không phải dạng kiên cố bất hủ.”
Nghe được những lời như vậy, đám người triệt để mất đi hứng thú với vật này.
Ngay cả bản thân Sở Phong sau khi nghe xong cũng cảm thấy cạn lời, cái mâu gỗ đáng chết này cũng quá không thể tranh phong, khiến mặt mũi của hắn mất sạch.
Nó đến cùng có tác dụng gì, vì sao lại khiến đất luân hồi nóng lên? Sở Phong âm thầm quyết định, khi quay về phải nghiên cứu cẩn thận một phen!
Tất nhiên, trên miệng hắn cũng không phục, nói: “Tiến vào Thông Thiên Tiên Bộc phải chọn một món đồ cổ vớt ra từ trong nó, ta chính là chọn thứ này, các ngươi căn bản không hiểu, đây là đồ vật do ta tạo thành!”
“Phì phì!”
Mấy vị tiên tử trẻ tuổi đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Cái gì cũng đừng nói, chúng ta hẹn gặp trong Thông Thiên Tiên Bộc!” Khuôn mặt già của Sở Phong hơi đỏ, lại nhìn về phía Đại Không, phát hiện y vẫn đang nhìn chằm chằm chiếc mâu gỗ trong tay mình. Sở Phong rất muốn nói, con trai lớn, ngươi nhìn cọng lông a!
Đại Không cao trên một mét chín, mày kiếm chạm đến tóc mai, hai đồng tử hiện lên màu vàng kim, bên trong còn có phù hiệu hữu hình ẩn hiển, quang mang khiếp người, y vẫn nhìn chằm chằm vào mâu gỗ trong tay Sở Phong, không có ý nhìn ra chỗ khác.
Nhưng cuối cùng y vẫn không nói cái gì, chỉ quay người đi qua, lựa chọn khí vật khác.
Trong lòng Sở Phong oán thầm, đây chẳng lẽ đây gọi là mẫu tử liền tâm, phụ tử thiên tính trong truyền thuyết? Đại nhi tử của hắn cũng cảm giác được thanh mâu này không giống bình thường?
Trên thực tế, ngay cả bản thân hắn đều chột dạ, người thanh niên này làm sao có thể là con trai ruột cùng huyết mạch của hắn?
Nghiêm túc mà nói, chẳng qua Đại Không chỉ vì thu được một sợi tinh hoa tạo hóa của hắn, cho nên mới dẫn đến thiên địa giao thái, từ đó thai nghén ra linh noãn có từ trước.
Chuyện này nếu như để cho Hạo Nguyên và Đại Không biết, có người nhớ mãi không quên muốn nhận Đại Không làm như tử, nhất định sẽ tức muốn điên, không đánh chết Sở Phong thì không được.
“Thiếu niên, đồ vật trên tay ngươi có thể được sinh linh thiên kiêu do trứng linh thai nghén chú ý đến, nếu ta mà là ngươi thì chắc chắn sẽ rất vui sướng, đem tặng không cho Đại Không đạo hữu.”
Bỗng nhiên có người lên tiếng nói như vậy, người đó cũng là một thiếu niên, mái tóc dài màu nâu, cơ thể màu đồng cổ, đã sớm trưởng thành, tướng mạo cực kỳ bưu hãn, không ngờ lại là ba đầu sáu tay.
Đây là một đệ tử đến từ một tộc đàn có huyết thống cực kỳ mạnh mẽ, người có thể có loại tướng mạo như vậy, từ trước đến nay đều là tộc duệ Thần Ma.
Sở Phong cũng không ngẩng đầu, chỉ quan tâm nhìn những khí vật khác, đáp: “Bời vì ngươi thật sự không phải ta, cho nên ngươi chỉ có thể là một ngôi sao nhỏ vây quanh phủng nguyệt, hoặc là nói chính là một khối thiên thạch không hơn không kém. Mà ta thì đã định trước trở thành người rực rỡ như ánh mặt trời, vẻ vang huy hoàng từ nay đến mai sau.”