Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hít!
Một đám người đều đụng phải răng, thiếu niên tán tu này thật sự có thần thái phi dương a, tự phụ mà lại tự tin!
Hắn vừa đánh cho thiếu chủ Sử Hoàng của Sử gia một cú đánh đau, đồng thời cũng đe dọa và bắt chẹt, làm Sử Tộc tức muốn phun máu, hiện tại người có thể tự phụ như vậy, thật sự là đủ lớn gan.
Về phần Đại Không, thanh niên này chính là đệ tử thân truyền của Hạo Nguyên – đồ tôn của vị bá chủ ở Ung Châu, thân phận cao không thể với tới, nói theo một ý nghĩa khác thì Đại Không cũng có thể xem như một trong những tiểu chủ nhân của Ung Châu.
Có người khinh thường lên tiếng, nói: “Ha, đây chỉ là một tiểu gia hỏa chưa lên chiến trường, hiện tại mồm mép lại thực lợi hại, nếu thật sự xông pha ra chiến trường chém giết, nhìn thấy thây phơi cả mấy chục vạn, e là sẽ bị dọa đến tiểu ra quần.”
Người nói là một nam tử tóc trắng, cực kỳ trẻ tuổi, nhưng đã là một vị thần linh, thực lực bất phàm.
“Ngươi không phải chính mình đã từng trải qua đó chứ? Nếu không làm sao lại dám khẳng định như vậy, lúc trước hẳn là cũng bị dọa đến tiểu mấy lần?” Sở Phong liếc xéo gã, sau đó lại nói tiếp: “Nếu như ta ra chiến trường, khẳng định sẽ là liệt thổ phong vương, là người trở thành vua, bễ nghễ thiên hạ, trở thành một cực, đem ngươi so sánh với ta há chẳng phải chuyện cười sao?!”
Đám người đều im bặt, thiếu niên tán tu này quả nhiên là tự tin quá mức, những lời như vậy cũng dám nói?
Thiên hạ hiện tai nay chia thành ba cực, chính là đông bộ Ung Châu, tây bộ Hạ Châu và nam bộ Thiêm Châu, hắn muốn trở thành cực thứ tư?
Nếu như không phải tổ chức bán canh Mạnh Bà và Thời Quang Lô thừa nhận muốn bảo hộ hắn, vậy thì chắc chắn đã có người muốn ra tay động thủ, không xử lý hắn thì không được.
Sở Phong không hề có chút áp lực tâm lý nào, sau khi rời khỏi nơi này, ai có thể biết hắn là ai cơ chứ, dù sao thì hiện tại cũng chẳng có người nhận ra hắn.
“Giải tán giải tán, mọi người chuẩn bị xong cả chưa, phải tiến vào Thông Thiên Tiên Bộc rồi, thành tựu là quả vị Thiên Tôn trong một đêm, chúng ta sau này gặp lại, cùng nhau đàm đạo lần nữa!”
Sở Phong nói rồi liền khoát tay, dáng vẻ rất chi là ông cụ non.
Một đám người biểu lộ không giống nhau, có người nghiến răng, có người lại kinh ngạc, có người lại là chế giễu.
“Tiểu huynh đệ, ngươi không phải bị người ta lừa rồi chứ, không biết Thông Thiên Tiên Bộc là địa phương như thế nào sao?” Nữ tử bán Thời Quang Lô lên tiếng hỏi.
Sở Phong nhìn biểu tình của bà ta, cảm giác tình huống có gì không đúng, âm thầm vuốt vuốt quan tài đá Thiên Kim trong tay áo, âm thầm dò hỏi: “Lão Cổ, ngươi lừa ta?”
Đồng thời, hắn cũng nghiêm túc mà khiêm tốn thỉnh giáo, hỏi nữ tử trung niên, nơi này rốt cuộc là có chuyện gì?
Nữ tử trung niên đáp: “Trong vòng một đêm trở thành Thiên Tôn, đó chỉ là lời đồn sai lệch, là cách nói đẹp đẽ trong thế gian, thực chất nơi đó rất khủng bố mà máu tanh, một chút cũng không tươi đẹp.”
Mợ nó! Sở Phong lập tức muốn đập cho quan tài đá một chưởng, khẳng định là bị lão tôn tử Cổ Trần Hải này lừa bịp!
...
“Ừm, lô này không tệ, có duyên với tộc ta.” Phía xa, Thạch Phật lên tiếng, không ngờ lại là thái độ như vậy, dùng tay vuốt ve Thời Quang Lô, lưu luyến không thôi.
Hạo Nguyên – lão giả đến từ Ung Châu cũng lộ ra thần mang, lão tin tưởng, chỉ cần đem cái lô này về Ung Châu, sư tổ của lão – vị bá chủ cái thế kia chắc chắn có thể tham ngộ và tìm hiểu đến thấu đáo.
Tổ chức kia đã từng tham ngộ ra các loại kinh văn có ý nghĩa sâu xa từ trong chiếc lô đó, cuối cùng lập ra diệu thuật thứ mười vang dội cổ kim – Địa Phủ Quy Lai, khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.
Đặc biệt là, thủ lĩnh của tổ chức này cũng không thăm dò được chỗ sâu nhất và tận cùng nhất của Thời Quang Lô, cái này cũng đồng nghĩa với việc, chiếc lô kia vẫn còn những bảo tàng và chân tướng kinh người khác.
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng cười lạnh, sau đó dẫn đến chấn động và hỗn loạn.
Bởi vì gia tộc cường đại thứ nhất thứ hai của thế gian – Hằng Tộc, bọn họ đã xuất hiện.
Nơi này bỗng nhiên cuộn lên mây mù, một đạo ánh sáng vĩnh hằng từ vùng đất xa xôi tận cùng chiếu xuống, một lão giả tựa như vạn cổ trường tồn đột nhiên hiện thân ở nơi đó.
Túc lão của Hằng Tộc giá lâm nơi này!
Người này đối diện với Phật Tộc cũng không nao núng, là một tộc đàn thế gia chỉ có mạnh không có yếu, khi gã ta nhìn về phía Thạch Phật, bá đạo không gì sánh được, nhãn thần sắc bén, thanh âm giống như tiếng chuông vàng, ầm ầm đến đinh tai nhức óc.
“Có duyên cùng Phật Tộc? Thật là nực cười! Thạch Phật, muốn chiến một trận không?”
“Hằng Thác Huynh nói đùa, hôm nay không cần.” Thạch Phật lên tiếng, quả quyết cự tuyệt.
Có thể thấy được lão túc của Hằng Tộc cường thế như nào, trông thấy Thạch Phật – người trong đời này của Phật Tộc, chỉ đứng sau Phật chủ tương lai đều có thể bá đạo như thế, trực tiếp muốn ra tay động thủ.
Sau khi Hằng Tộc xuất hiện, Bằng Hoàng lập tức đi đến, đại biểu cho một tộc siêu cấp cường đại – Bằng Tộc, tuy rằng y có xuất thân tán tu, nhưng sau khi thành danh thì Bằng Tộc đã sớm xem y là kỳ tài hạch tâm.
Hơn nữa, Á Tiên Tộc cũng cực kỳ xem trọng y, từng vì y mà cung cấp phấn hoa mạnh nhất. Phải biết là, trong lĩnh lĩnh vực tiến hóa, việc lựa chọn phấn hoa cực kỳ quan trọng.
Trong tập san tiến hóa của tập san Hắc Huyết nói về tứ đại tiến hóa quyền uy của dương gian, từng phát biểu tài liệu nghiên cứu, trình bày quỹ đạo trưởng thành của những thế lực mạnh nhất kia có liên quan cực lớn đến phấn hoa mà bọn họ sử dụng.
Á Tiên Tộc đã sớm coi trọng Bằng Hoàng, cho nên nguyện cung cấp cho y rất nhiều quan tâm.
Hiện tại Bằng Hoàng đi qua, một số người của Á Tiên Tộc cũng đi theo, ví dụ như Ánh Vô Địch, Ánh Trích Tiên và những đệ tử nòng cốt khác trong tộc.
Bằng Tộc hay Á Tiên Tộc, đều là những tộc đàn nổi danh có tiếng ở dương gian, cùng Hằng Tộc đứng một chỗ, khiến người ta không khỏi nghiêm nghị.
Bọn họ đứng về phía tây bộ Thiêm Châu, ủng hộ vị bá chủ nơi đó quật khởi.
Hạo Nguyên lên tiếng nói: “Người nên đến đều đã đến, mấy người chúng ta thương lượng một chút, xem xem nên đấu giá như thế nào, làm sao để tậu được cái lô này.”
Lão tỏ ý kiến với Phật Tộc và Hằng Tộc, tổng cộng có gần mười vị lão giả sâu không lường được cùng nhau hướng về một phía, ở đó mà âm thầm nói chuyện và giằng co.