Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2359 - Chương 2359: Truy Sát (2)

Thánh Khư Chương 2359: Truy sát (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Sở Phong quát.

Trong hư không, thần niệm truyền âm càng thêm rõ ràng.

“Ha ha, tính cảnh giác của tiểu huynh đệ rất cao, chỉ có điều các ngươi vẫn còn quá non, không đi được! Mua nhiều Canh Mạnh Bà của chúng ta như vậy, ngay cả thân phận chân chính cũng không nói với chúng ta một tiếng sao? Còn nữa, ta thấy kiếm Thiên Huyết Tinh Không Mẫu Kim trên người ngươi không tệ, không bằng bán cho chúng ta như thế nào?”

Người kia cười nói, cực nhanh tới gần.

Trong lòng Sở Phong phẫn nộ, tổ chức này bán đi nhiều Canh Mạnh Bà như vậy, thu được không ít chỗ tốt, nhưng vẫn chưa đủ, cho rằng hắn là dê béo, để mắt tới các loại kiếm mẫu kim trong tay hắn, đây là muốn âm thầm chặn giết.

“Dường như thiên kim thạch trên người các ngươi cũng không ít, không bằng cũng trao đổi với chúng ta một chút như thế nào?” Người kia đang cười.

Đây là ác ý trần trụi, cảm thấy trên người bọn họ có thiên kim thạch, liền muốn xử lý cái gọi là khách quý, trực tiếp làm một cuộc mua bán không vốn lớn hơn.

“Các ngươi thật không có thành tín, hứa hẹn chả là cái cóc khô gì!” Sở Phong cả giận nói.

“Tiểu huynh đệ đừng nổi giận.” Người kia nói, trên mặt đều là ý cười thoải mái.

“Chuẩn bị giết, lão Cổ, tế ngươi ra có thể đập chết hắn không?” Sở Phong hỏi.

Lão Cổ nói nhỏ: “Chỉ một mình hắn thì có thể chiến một trận, chỉ là Thần Vương mà thôi, ai sợ ai, thế nhưng ta luôn cảm thấy lông tóc dựng đứng, có thể có sinh vật ác hơn đi theo.”

Sở Phong nói: “Vậy khỏi dùng ngươi để đập, không phải mới vừa đạt được đám chí bảo như chiến xa, cây trâm các thứ sao? Ra tay, ném ra, xử lý hắn!”

Quá nhanh, người kia sắp đuổi kịp.

“Ném!” Sở Phong kêu lên.

Bọn hắn đều trốn vào trong lọ đá, toàn thân dát Luân Hồi Thổ.

Kết quả, Hổ Đông Bắc bối rối nhất, trực tiếp là người đầu tiên ném ra.

Ầm!

Hắn ta ném một chiếc giày ra ngoài, trúng ngay vào trên người nam tử trung niên đang vọt tới trước mắt kia.

“Hổ huynh, ta bảo ngươi ném chiến xa, cây trâm, ngươi ném giày có tác dụng quái gì?!” Sở Phong gấp, bị đuổi tới khoảng cách gần như thế, quá nguy hiểm, hắn đều đã nghĩ đến chuyện liều chết triệu hoán Thần Vương kiếp mạnh nhất.

Nhưng mà, kết quả ngoài dự liệu, phịch một tiếng, đôi giày xinh xắn nửa thực nửa giả làm từ da Kỳ Lân kia đập cho thân thể của người đang bay tới kia run rẩy kịch liệt, máu văng khắp nơi, máu me đầy mặt, tràn đầy ngạc nhiên và kinh hãi.

Tiếp đó, nửa thân thể của vị Thần Vương này rách tả tơi.

“Ta đi, đây là giày gì, bị mang trên cái chân đen như vậy vậy mà uy lực lại lớn như thế?” Sở Phong sợ hãi thán phục.

Về phần vị Thần Vương kia thì tại gầm thét, quá không cam tâm, vừa rồi hắn cảm thấy dường như mình bị một con Kỳ Lân đụng vào, đau đớn kịch liệt chịu không nổi.

“Phế vật!”

Phía sau có tiếng nói lạnh lùng truyền đến, một cái bóng đen đang áp sát, quá kinh khủng, khiến cho hư không cũng đang run rẩy, muốn sụp ra.

“Quả nhiên có 'Con to' đi theo, nhưng không có gì đáng sợ, một chiếc giày không giải quyết được, vậy thì lại ném thêm một chiếc giày!” Lão Cổ hô.

Đông Bắc Hổ không nói hai lời, ném chiếc giày thứ hai ra ngoài, tiếng rống của Kỳ Lân chấn thiên!

Cùng lúc đó, Sở Phong gầm thét: “Tổ chức này của các ngươi không uy tín chút nào, ta tiêu diệt các ngươi!”

Người trung niên kia kêu thảm, chiếc giày thứ hai bay tới, mặc dù là do Hổ Đông Bắc ném, nhưng nhờ có lão Cổ gia trì nên uy năng cuồn cuộn, cực kỳ chính xác, trực tiếp trúng ngay vào vị Thần Vương kia, khiến cho đầu vai của hắn nổ tung tại chỗ, hóa thành một đám sương máu.

“A...”

Vị Thần Vương kia kêu thảm, không chỉ đau đớn về nhục thân mà còn khuất nhục về mặt tinh thần, sau khi bị hai chiếc giày đập trúng về, suýt nữa là hắn bị xử lý.

Còn ra thể thống gì, đây là cái đạo lí gì, hắn là Thần Vương đó, nếu như bị hai chiếc giày đập chết, nhất định sẽ biến thành trò cười, ghi vào trong sử sách, bị tiến hóa giả đời sau chế giễu.

Ở phía sau hắn có một bóng đen hiển hiện ra, vừa rồi cũng không che chở cho hắn, sắc mặt sinh linh này âm lãnh, nhìn chằm chằm vào lọ đá phía trước, hai mắt âm u, cả người đều đứng trong sương mù màu đen.

“Thiên ngoại phi xa!”

Sở Phong hét lớn, hắn đích thân ra tay, tháo một tay vịn đã lung lay trên chiến xa xuống, ném mạnh ra, lập tức ánh đen nổ tung trời!

Cùng lúc đó, lão Cổ âm thầm phối hợp, lặng yên im ắng lấy ra hai cái hoa tai, đều là tìm được từ trên người đại Tà Linh, đánh giết kẻ trốn trong sương mù màu đen này.

Kẻ này cực kỳ mạnh, mặc dù vẫn chưa đến trước mặt, nhưng đã tràn ngập năng lượng khiến cho ngay cả Thần Vương cũng run rẩy, vị Thần Vương bị hai chiếc giày đập đến nỗi chỉ còn lại đầu và cổ kia đang run lẩy bẩy.

Ầm!

Đáng tiếc, sinh linh bên trong sương mù màu đen quá mạnh, lão ta dùng một tay chặn lại tay vịn chiến xa mà Sở Phong ném ra.

Bọn Sở Phong thầm than đáng tiếc, cũng không thể giống như đối phó với vị Thần Vương kia, nện cho hắn một cái là đã chia năm xẻ bảy.

Có điều vẫn có hiệu quả nhất định, lúc sinh linh bên trong sương mù màu đen chạm đến tay vịn, bàn tay của lão ta bốc lên khói xanh nghe xoẹt xoẹt, giống như là băng tuyết gặp phải sắt lỏng, đang tan chảy.

Đột nhiên lão ta hơi vung tay, lộ ra vẻ giật mình, ném cái tay vịn này ở dưới chân, cúi đầu quan sát, nói: “Đây là chiến xa của ai?!”

Tiếp đó lão ta đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lộ ra hai đám ánh sáng màu đen yêu dị, hóa thành hai cái vòng xoáy, giam cầm bông tai mà lão Cổ lấy ra ở trước người.

Ầm ầm!

Bông tai rất kinh người, bắn ra hào quang chói mắt, khuấy động nên sóng năng lượng kinh người trong vòng xoáy, suýt nữa xé rách vòng xoáy.

Nhưng cuối cùng nó vẫn bị cố định lại, sau đó rơi xuống, đập lên tay vịn chiến xa.

Trong hai con ngươi của bóng người bên trong sương mù màu đen lộ ra ánh đen đáng sợ, lão ta rất giật mình, cấp độ tiến hóa của người đang bỏ chạy phía trước kém xa so với lão ta, vậy mà lại có thể đối kháng một hai với bí thuật của lão ta.

Điều này có hơi đáng sợ, đây là chiến xa của ai?

Không có hiệu quả? Lòng Sở Phong lập tức nặng trĩu.

“Không được, đây là một 'tên đầu to', thủ đoạn cao siêu, ta vẫn chưa khôi phục thực lực thời tiền sử, dùng đến bông tai cũng không đánh nổi.”

Bông tai là vật chết, mặc dù phi phàm, nhưng trước mắt với cấp độ tiến hóa của người sử dụng là căn bản không có cách nào so sánh với sinh vật đang đứng trong bóng đen này, chênh lệch không thể vượt qua.

Bình Luận (0)
Comment