Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn chỉ cho rằng hành động lần này là giúp Đông Bắc Hổ biến đổi được huyết mạch, không ngờ rằng hắn cũng có thể được lợi như thế.
“Có thể khiến cho máu Nhân Vương tiến thêm một bước, xảy ra sự lột xác nào đó!” Lão Cổ dụ hoặc.
Đồng thời, lão cũng thẳng thắn nói ra,Huyết Mạch Quả kia cũng có hiệu quả đặc biệt nào đó với mình, lão cũng muốn tinh lọc bản thân, đánh thức một loại huyết mạch khủng bố trong cơ thể.
“Trong những dòng máu cường đại ẩn chứa không ít những bí mật có liên quan đến tiến hóa, đối với chúng ta đều rất quan trọng!” Cổ Trần Hải nói.
Sau đó, trước khi Sở Phong chưa lên đảo, sắc mặt lão Cổ liền thay đổi, bởi vì bọn họ tìm được một số vết tích trong phạm vị bên ngoài hòn đảo, phát hiện được nhất mạch của Võ Phong Tử tiến vào từ nơi nào.
“Đáng chết, người của nhất mạch đại ca ta cũng tham gia vào?!”
Lão cực kỳ kinh ngạc, sau đó liền phẫn nộ không thôi.
Lê Đà cũng có truyền nhân, chuyện này lão Cổ đã từng nói ra, hơn nữa còn nhắc đến, may mà năm đó lão đi nhanh, nếu không thì chắc chắn đã gặp tai họa bất trắc.
Có thể nhìn ra được, lão và truyền nhân của Lê Đà không hòa thuận.
Thế nhưng Sở Phong vạn lần cũng không ngờ được rằng, trong số truyền nhân của Lê Đà lại có kẻ bắt tay hợp tác với nhất mạch của Võ Phong Tử.
“Đừng nóng vội, chưa chắc đã là thông đồng làm bậy, cũng có thể là vị truyền nhân nào đó của đại ca ngươi bị Võ Phong Tử bắt được, ép tiết lộ ra một vài pháp môn.”
Lão Cổ im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào khối lệnh bài đen sì ở vùng đất nào đó bên cạnh hòn đảo, chìm vào trong trầm tư, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không có đơn giản như thế!”
Cổ Trần Hải cảm thấy sự tình cực kỳ hỏng bét, hận không thể lập tức thu được lực lượng cường đại, sau đó đi thanh lý môn hộ.
“Chúng ta lên đảo thôi!” Lão thúc dục Sở Phong, sợ Huyết Mạch Quả bị người ta nhanh chân hái trước.
Có thể nhìn ra được, những người kia đã đến từ lâu, không biết đã canh giữ ở nơi này bao nhiêu năm, nhưng có thể khẳng định là đám người đó vẫn chưa đắc thủ, nếu không thì đã sớm rời khỏi hòn đảo này.
Lão Cổ điên cuồng, bởi vì lão đã tin chắc người của nhất mạch đại ca lão đã tham gia vào chuyện này, đây chính là cấu kết với hậu nhân của đối thủ một mất một còn – Võ Phong Tử, không thể tha thứ!
Trên bờ hòn đảo, quan tài đá Thiên Kim phát sáng, huyết vụ bốc lên, lão Cổ dùng bí pháp đặc thù để tiếp xúc đến miếng lệnh bài đen sì ở phía trước biển xanh, trải qua xác nhận thì quả thực có giao động nào đó, nhận ra nó đã được kích hoạt trước đây không lâu.
Đây là một trong những vật có tính mấu chốt để tiến vào đảo, nếu không phải người của nhất mạch Lê Đà thì không thể kích hoạt!
Ngoài hòn đảo, mảnh vỡ thời quang hình thành một màn sáng cực kỳ đáng sợ, khiến cả hòn đảo rộng lớn đều bị bao phủ, nguy hiểm cực độ, nếu như không có thủ lệnh của Lê Đà, căn bản không thể đặt chân vào nơi này.
“Đáng hận a!” Lão Cổ oán giận.
Sở Phong lên tiếng an ủi: “Đừng nóng giận, bây giờ đã không phải năm tháng thời tiền sử, truyền nhân của đại ca ngươi quá nửa đều chết hết cả, người có được truyền thừa hiện tại không chừng là kẻ tôm tép nào đó.”
“Hi vọng là thế!” Trong lòng Cổ Trần Hải vẫn không cam tâm, đại ca lão chính anh hùng một thời, nếu như nhất hệ của đại ca lão thật sự có kẻ phản bội, đầu quân cho phe của Võ Phong Tử, vậy thì đúng là trò cười, là một loại sỉ nhục.
“Phải dựa vào tiểu tử ngươi rồi, chúng ta bí mật tiến vào, không thể đi qua chỗ này.” Lão Cổ thương lượng với Sở Phong.
Nếu như lệnh bài đen sì kia lại lần nữa được kích hoạt, xuyên qua màn sáng do mảnh vỡ thời quang hình thành, người ở bên trong tất nhiên có cảm ứng.
“Được!”
Sở Phong gật đầu, mang theo lão Cổ và Đông Bắc Hổ tiến vào trong bình đá, chuẩn bị vượt qua tiến vào.
Thời đại hiện nay, ngoài trừ lệnh bài của nhất mạch Lê Đà cùng với sự biến thái của Võ Phong Tử, dựa trên lý luận mà nói thì cũng chẳng còn biện pháp nào có thể lên đảo.
Loại phù văn thời quang kia nhìn thì có vẻ mỏng manh, thế nhưng sức mạnh thật sự rất khủng bố, liên quan đến sức mạnh thời gian, không cẩn thận một chút liền có thể biến người ta thành một kẻ suy bại tóc trắng bạc phơ.
Cho dù là người có bản lĩnh bằng trời, một khi đến nơi này cũng phải khiêm tốn lại, kể cả thế hệ cường giả danh chấn dương gian đến đây, nếu dám cứng rắn xông vào thì cũng sẽ bị bóp chết.
Bên trong bình đá được đậy kín, Sở Phong và Đông Bắc Hổ đều cảm thấy trái tim bất giác đập nhanh, trời rung đất chuyển, cả bình đá đang run rẩy kịch liệt.
Tất cả đều chỉ vì bọn họ bắt đầu di chuyển, sau khi ẩn thân, Sở Phong liền thôi động bình đá, trực tiếp đi vào giữa mảnh vỡ thời quang, nếu như bình đá bị đổi thành vật khác, đảm bảo sẽ trực tiếp vỡ nát thành mảnh vụn, tuyệt đối là đi tìm chết.
Trong mảnh khu vực này, ngay cả bảo bối do Thiên Tôn đích thân luyện chế cũng không thể vượt qua nổi, dám tiến vào như vậy, chắc chắn sẽ bị nghiền thành bột mịn.
Nhưng bình đá rất nghịch thiên, hoàn toàn không bị tổn hao gì.
“Quá đáng sợ rồi!” Sắc mặt Đông Bắc Hổ trắng bệch, cho dù ở bên trong bình đá thì trái tim hắn ta cũng vẫn đập thình thịch, cảm thấy như có đại họa giáng lâm.
Lão Cổ nói: “Năm đó chư cường hợp lực chém giết, để san bằng mảnh cấm khu này đã phải trả một cái giá rất lớn, vì thế mà cũng lưu lại rất nhiều tàn tích, tất nhiên là khủng bố đến cực điểm!”
“Ầm ầm!”
Trong lúc nói chuyện, sau khi bình đá chấn động một cái cuối liền từ từ bình ổn trở lại, không chịu sự ngăn cản của ngoại lực nữa.
“Chúng ta vào trong rồi, đã lên đến trên đảo.” Sở Phong nói, bọn họ thành công tiến vào.
Hắn cẩn thận mở ra nắp bình, lộ ra một cái khe nhỏ, tất nhiên là trước khi làm vậy thì trên người bọn họ đã bôi đầy đất luân hồi có tác dụng che chở, bởi vì hòn đảo này thực sự không phải địa phương an lành gì.
Quả nhiên, chỉ vừa mới mở ra bình đá, toàn thân bọn hắn liền run lên, hồn quang cũng đang run rẩy, giống như muốn nổ tung ra vậy!
Phía trên hòn đảo đều là mây đen che phủ, điện từ gió lốc giăng đầy trời, đồng thời mưa máu cũng rơi như trút nước, áp chế người ta đến nghẹt thở.
“Thật là khủng khiếp, nếu như không có bảo vật che chở, cho dù chúng ta có lên được hòn đảo này thì cũng sẽ hóa thành đống thịt vụn trong nháy mắt, sát khí này quả thực quá nghịch thiên!” Đông Bắc Hổ run rẩy lên tiếng.