Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2376 - Chương 2376: Hòn Đảo Đáng Sợ (2)

Thánh Khư Chương 2376: Hòn đảo đáng sợ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bất luận là điện từ gió lốc hay là mưa máu như trút nước kia, tất cả đều quá kinh khủng, chỉ cần dính vào một chút thì bọn họ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.

Sở Phong thử ném ra một món binh khí cấp thần, kết quả là dưới làn mưa máu, món binh khí kia trong nháy mắt liền biến dạng, bị nước mưa ăn mòn đến không còn hình dáng, sau đó một tia điện từ xẹt qua, răng rắc một tiếng, thanh kiếm cấp thần trực tiếp giải thể.

Đây chính là tuyệt địa!

Cho dù đã xóa tên khỏi dương gian, cũng không có sinh vật nào nhập chủ, nhưng nơi đây vẫn có thể xưng là cấm khu sinh mệnh như cũ, có mấy người dám đặt chân tiến vào?

Lúc này, sau khi nắp bình đá hé ra một khe hở, đất luân hồi bao phủ quanh thân ba người liền phát sáng, không ngờ lại hơi lấp lánh lên ở chỗ này.

“Lão Cổ, ngươi quen thuộc với hòn đảo này không, phải đi như thế nào?!” Sở Phong hỏi.

Nơi này quá mức yêu tà, mặc dù trong tay có bình đá che chở, thế nhưng trong lòng hắn cũng không dám chắc chắn, sợ bản thân sẽ không cẩn thận điều khiển nó đi vào vùng đất chết.

“Đừng vội lên đường, để ta nhìn một chút xem người dám đặt chân lên đảo rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Lão Cổ lên tiếng, nếu thực sự là Thiên Tôn giáng lâm, vật thì khỏi cần chiến đầu nữa, bọn họ vẫn là rút lui cho ổn thỏa.

Nếu như đối phương có đủ năng lực để lên đảo, tất nhiên sẽ có đủ hậu thuẫn, mà nếu như đối phương lại là Thiên Tôn, vậy thì còn đối kháng cái gì?

Quan tài đá Thiên Kim bốc ra từng tia huyết khí cao bằng bàn tay, thế nhưng mới bay ra ngoài thì đã vang lên âm thanh xẹt xẹt rung động, tất cả đều bị bay hơi!

Hòn đảo này quá khủng bố, phải biết là lúc này lão Cổ đã khôi phục đến cảnh giới Thần Vương, thực lực rất mạnh mẽ, nhưng đặt trong hoàn cảnh này cũng không xi nhê gì.

“Cách Võ Phong Tử gần một chút, phù văn của ông ta có thể mở ra khu vực an toàn, chúng ta tiến sát lại a!” Cổ Trần Hải nói.

Không thể không nói, kinh thư mà người của nhất mạch Võ Phong Tử mang đến rất đáng sợ, sau khi được đốt cháy liền có thể mở ra một khu vực, tế xuất ra thân ảnh của Võ Phong Tử, ông ta ngồi xếp bằng trong hư không, mạnh mẽ chống đỡ một mảnh thiên địa.

Ở trong khu vực ấy, không có điện từ gió lốc, cũng không có mưa máu, rất yên tĩnh.

Lão Cổ thử thăm dò khu vực an tĩnh đó, thế nhưng sau khi huyết vụ tràn ngập đi ra, ầm một tiếng, lại càng thêm đáng sợ, trực tiếp bị nhén lửa, hóa thành tro bụi.

Quan tài đá Thiên Kim chấn động, lão Cổ kêu đau một tiếng nói: “Võ Phong Tử kia quả thực quá biến thái, đây chẳng qua cũng chỉ là một bản kinh thư gia trì, vậy mà lại có khả năng như vậy!”

Thử đi thử lại rất nhiều lần, khảo sát ở phụ cận, lão Cổ bắt được một vài khí tức ít ỏi còn sót lại, trong huyết vụ lộ ra một số thân ảnh, đoán ra được nơi này không có Thiên Tôn giáng lâm.

Sở Phong kinh ngạc, trong tuyệt địa khủng bố như này, thần niệm tản ra đều bị tan rã trong cấm địa, vậy mà lão Cổ lại có bản lĩnh như thế, có thể thăm dò ra chân tướng, quả thực siêu phàm.

Không thể không nói lão Cổ rất tài giỏi, không hổ là Đại Năng thời tiền sử!

“Đi, đi về phía trung tâm hòn đảo, nếu đến muộn, ta sợ bọn chúng sẽ thành công hái mất Huyết Mạch Quả, sau khi vật kia trưởng thành một lần, cây mẹ sẽ khô héo rất nhiều năm.”

Mấy người Sở Phong lập tức khởi hành, mượn năng lực của bình đá và đất luân hồi, thành công vượt qua khu vực mưa máu, bọn hắn tất nhiên không dám tiến vào trong khu vực ánh sáng mà hư ảnh của Võ Phong Tử đang tọa trấn.

Nếu thật sự tiến vào, khẳng định sẽ gặp phải công kích rất đáng sợ!

Hơn nữa loại khu vực ánh sáng kia còn nối liền thành một mảnh, nói chính xác thì chính là một khu vực hẹp dài, hướng thẳng đến trung tâm của hòn đảo, mờ mờ ảo ảo trở thành một thông lộ an toàn.

Ngay cả Sở Phong cũng phải thừa nhận Võ Phong Tử này quá nghịch thiên, những bằng mấy cuốn kinh thư ban xuống mà thôi, đã có thể ở ra một mảnh tịnh thổ trong tuyệt địa, bảo vệ cho đám hậu bối của mình.

Một đường không nói, tâm trạng của ba người đều nặng nề, cảm nhận được sự đáng sợ của đại nhân vật chân chính, nếu như đích thân tiến vào nơi này, tuyệt đối chính là một tay che trời.

“Biến thái a, đây mới là thi hài thật sự của Côn Bằng, chúng ta có thể nhổ đi mấy cọng lông vũ không?”

Đông Bắc Hổ đã hạ thấp đi yêu cầu, không dám động đến huyết nhục, chỉ muốn mang đi mấy cọng lông vũ, tuy nhiên vẫn không thể thành hiện thực.

Lão Cổ nói: “Ngươi cũng đừng có suy nghĩ lung tung, những sinh vật trên đảo này đều ẩn chứa sát khí nồng đậm, bất luận là máu thịt hay lông vũ của bọn chúng, chỉ cần chạm vào liền phải chết!”

Nói tóm lại, cấp độ thực lực hiện tại của ba người đều quá thấp!

Đừng nói là Đông Bắc Hổ, ngay cả lão Cổ có phá quan tài mà ra thì cũng không dám đánh chủ ý đến thi cốt của Côn Bằng.

“Thật xinh đẹp a, đây là Bạch Kỳ Lân, thế gian hiếm thấy, là một trong những loại thú cát tường đứng đầu trong dương gian, không ngờ lại chết ở nơi này.” Đông Bắc Hổ đỏ mắt.

Một con Bạch Kỳ Lân trắng như tuyết chết ở phía trước, máu nhiễm đỏ cả mặt đất.

“A, Võ Phong Tử này là một lão già nha!”

Sở Phong kinh ngạc, trên đường đi, tất nhiên sẽ nhìn thấy các loại kinh thư đang bốc cháy, nhưng thân thể Võ Phong Tử cách mặt đất ba thước lại gầy như củi khô, còm nhom cằn cỗi, giống hệt như Lôi Công.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được giữa khóe mắt lông mày kia có chút tương tự với dáng vẻ của nam tử yêu tà bá đạo mà bọn họ đã nhìn thấy trước đó.

“Đây là kinh thư mà ông ta gia trì vào thời gian không giống, lúc trước là kinh văn mà ông ta tạo ra khi còn trẻ!” Sắc mặt lão Cổ ngưng trọng.

Lão già còm nhom cằn cỗi nọ rất già nua, càng giống với Võ Phong Tử trong thời kỳ tranh phong với Lê Đà.

Đông Bắc Hổ nói: “Nói như vậy, tên Võ Phong Tử cao to ở trần thân trên mà ban nãy chúng ta nhìn thấy trong không trung, chính là hóa thân khi còn trẻ của ông ta?”

“Cũng chưa chắc, có khả năng là dáng vẻ thời kỳ càng già nua của ông ta.” Cổ Trần Hải thở dài.

“Không có khả năng đi, chẳng lẽ ông ta càng sống càng trẻ?” Đông Bắc Hổ kinh ngạc nói.

Lão Cổ nóng nảy đáp: “Có cái gì mà không có khả năng, đáng sợ nhất chính là ông ta càng sống thì huyết khí càng thịnh, nếu là như thế, kể cả đại ca ta có tái sinh thì cũng không thể áp chế được!”

Một đường tiến về phía trước, bọn hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment