Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kim Ô chết yểu, đầu thân tách rời, máu tươi rải đầy đất, chết không nhắm mắt, năm đó không biết nó đã trải qua chuyện thảm liệt như thế nào, đầu bị người ta chặt xuống, trên ấn đường còn bị người ta khoét ra một cái động đen ngòm!
Óc đều chảy cả ra, đến nay vẫn chưa khô, cũng không bị hư thối, trắng xóa một mảnh.
“Đây là... thần cầm mà, sao lại chết thảm như thế?!”
Một số sinh vật trên đảo này có không ít cá thể bị một sinh linh nào đó giết chết!
Phía trước, không trung có rất nhiều thi thể đang lơ lửng, cho dù những điện từ gió lốc kia không ngừng khuấy động, mưa máu và sấm sét xen kẽ, nhưng số thi thể kia cũng không rơi xuống, từ đầu đến cuối vẫn cứ ở chỗ đó.
Đây đều là thi thể của tiến hóa giả thời tiền sử, vì sao lại không bị hư thối, không bị sát khí trên hòn đảo này hủy đi? Trong lòng Sở Phong ngập tràn nghi vấn.
Lão Cổ giải thích: “Đừng suy nghĩ nhiều, hòn đảo này vốn dĩ đã tà môn, trước kia cao thủ khắp dương gian đều hợp tác với nhau để tiến công nơi đây, mảnh tuyệt địa này lúc ấy đã là như thế, có rất nhiều thây cốt ở trong, bất hủ bất diệt, đều là chiến lợi phẩm của đảo chủ ngày xưa, bị nguyền rủa, vĩnh viễn trở thành thi bộc, không có cách nào quay về với cát bụi, mãi mãi không có khả năng thoát khỏi trạng thái thê thảm khủng bố này.”
Sở Phong kinh hãi, chủ nhân năm đó của tuyệt địa này cũng quá đáng sợ.
Nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều, sinh vật chết ở trong đây đều là cường giả của các thời đại, bị đảo chủ kia cưỡng chế trở thành thi bộc, cả đời không được siêu sinh, đây chính là một loại cực hình.
Đông Bắc Hổ lầm bẩm: “Đã qua nhiều năm như thế, thi thể của cường giả chết trận tại sao vẫn có thể bảo trì trạng thái như cũ, chẳng lẽ đảo chủ nơi này còn chưa chết?”
Nghe được những lời này, không chỉ có Sở Phong nghiêm nghị hẳn lên, ngay cả lão Cổ cũng không nhịn được mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Năm đó, cường giả toàn bộ dương gian cùng nhau tấn công nơi này, nhưng vẫn bị diệt mất một phần ba, kia chính là một tai kiếp lớn!
Trận chiến ấy, xác thực là có kết quả chiến đấu, mảnh cấm địa này bị san bằng, còn vị đảo chủ kia thì chết bất đắc kỳ tử.
Ngày hôm nay, nếu như công bố ra bên ngoài, sinh vật kia có khả năng chưa chết, quá nửa sẽ dẫn đến khủng hoảng trong dương gian.
“Ta cảm thấy có lẽ là chết rồi, nếu không thì đại ca ta cũng không thể cải tạo nơi này thành hậu viện của y.” Cổ Trần Hải nói là nói như vậy, nhưng trong tâm vẫn có một tia dao động.
“Mặc kệ đi,, trời sập cũng không liên quan đến chúng ta, mục đích chính ngày hôm nay chính là vì Huyết Mạch Quả, những cái khác không cần quan tâm!” Đông Bắc Hổ nói.
Sở Phong cũng gật đầu, nếu loại chuyện này mà truy đến cùng sẽ chỉ làm da đầu người ta run rẩy, sự việc ấy không phải sự tình mà ba người có thể suy tính.
“Cho dù sinh vật kia vẫn chưa chết, hơn nửa cũng đã không có sức lực khôi phục mà xuất hiện, nếu không thì làm sao có thể cho người ngoài lên đảo.” Sở Phong nói, đồng thời cũng khống chế bình đá nhanh chóng tiến lên.
Dọc đường, bọn hắn tổng cộng nhìn thấy bốn chồng kinh thư, đốt cháy tạo ra phù văn đại đạo, nâng đỡ Võ Phong Tử không cùng độ tuổi, khủng bố vô biên, trấn áp một mảnh hư không, quang hoa lập lòe.
“Đến!”
Bọn họ đã tiếp cận đến khu vực trung tâm của hòn đảo, nhìn thấy mấy sinh vật, hơn nữa còn có một gốc cổ thụ sáng chói, bên trên kết ra một vài trái cây đang tỏa ra quang hoa lấp lánh.
Kia chính là... cổ thụ sinh ra Huyết Mạch Quả!
Vài sinh vật kia canh giữa ở nơi này, nếu đợi đến lúc trái cây chín muồi, chắc chắn không tránh khỏi một trận huyết chiến.
Bốn sinh vật, không một sinh vật nào là hiền lành.
Đầu tiên là một lão Thiên Cẩu da lông có màu trắng xám, cực kỳ già nua, cả người gầy như que củi, nhưng tuyệt đối không ai dám xem thường, bởi vì nó chính là sinh vật cấp Thần Vương đỉnh phong.
Bên cạnh nó là một con Xuyên Sơn Giáp (1) cả người màu vàng kim, nhìn cực kỳ chói mắt, giống như một con Thiên Long cổ đại đang ẩn núp ở nơi này, huyết khí cuồn cuộn.
(1)Xuyên Sơn Giáp: Con tê tê.
Hai sinh vật còn lại thì có hình người, thoạt nhìn giống hệt như Nhân Tộc, thế nhưng không biết nền móng bên trong.
Bọn chúng đang nhìn chằm chằm cổ thụ Huyết Mạch, yên lặng chờ đợi trái cây trưởng thành.
Cổ thụ Huyết Mạch xanh ngắt, cành lá rậm rạp, toàn thân xanh non mơn mởn, tựa như điêu khắc từ ngọc bích, nở rộ ra ánh sáng xanh non thần thánh.
Tất nhiên, thứ khiến người ta chói mắt nhất vẫn chính là thực quả trên cây, số lượng thực sự có không ít, chắc chắn không dưới trăm quả, toàn bộ đều trắng sáng như tuyết, hơn nữa còn có từng tia hỗn độn khí lần lượt tản ra.
Loại trái cây này vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường, mà chính là bảo bối thế gian hiếm thấy!
Nhiều trái cây như thế, hoàn toàn vượt quá suy đoán của Sở Phong, ngay cả lão Cổ cũng rất sửng sốt, không ngờ cổ thụ Huyết Mạch này một lần có thể kết ra hơn trăm quả.
Chỉ có điều, Sở Phong lại âm thầm lắc đầu. Trái cây tuy nhiều, thế nhưng cũng đại biểu cho những huyết mạch khác nhau, đối với sinh linh các tộc mà nói, không phải mỗi quả đều có thể ăn.
Bởi vì thuộc tính khác biệt, nếu ăn lung tung thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Sở Phong suy ngẫm, trái cây có thể khiến cho huyết mạch Nhân Vương của hắn tiến thêm một bước cũng là loại như vậy.
Cổ thụ Huyết Mạch xanh biếc, ánh sáng mà nó phát ra cực kỳ thần thánh, chống lại sát khí nồng đậm của cấm địa, biến phạm vi xung quanh trở thành một nơi tịnh thổ.
Nơi này không có kinh thư đốt cháy, cũng không có thân ảnh của Võ Phong Tử, vùng đất trung tâm của hòn đảo chính là một nơi an lành được hình thành bởi cổ thụ Huyết Mạch.
Nơi này thoạt nhìn còn an toàn hơn nhiều so với những nơi thi thể ngổn ngang kia.
Mấy người Sở Phong trốn trong bình đá, ở trong khu vực thây xác chất chồng ám đầy sát khí, có thể che giấu khí tức cực kỳ hiệu quả, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là một tầng đất luân hồi quanh người bọn hắn, ngay cả bốn sinh vật mạnh mẽ đáng sợ kia cũng không thể cảm ứng được.
Nơi này có quá nhiều thi hài, huyết dịch các tộc chảy thành sông, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.
Ba người Sở Phong tất nhiên chưa có tiến lại gần, nếu như bị bại lộ, e là sẽ cùng đối phương không chết không thôi.
“Nhìn thấy chưa, trên cây Huyết Mạch có trái cây tản ra từng tia sương mù hỗn độn, cái này thuộc về trái cây không có thuộc tính, một khi chín liền có thể khiến huyết mạch ban đầu của bản thân tiến thêm một bước, lột xác lần nữa!” Cổ Trần Hải âm thầm nói cho hai người.