Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2430 - Chương 2430: Buông Xuống Không Phải Là Vô Tình (2)

Thánh Khư Chương 2430: Buông xuống không phải là vô tình (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lão Cỏ bắt mạch cho hắn, cuối cùng không biết nói gì, tiểu tặc này từ nhỏ đã bắt đầu uống Canh Mạnh Bà, cho đến bây giờ đã triệt để bão hòa và miễn dịch với nó.

Bất luận thiên tài địa bảo gì, cho dù là đại dược cứu cực, nếu như thường xuyên ăn thì cũng có thể dẫn đến hiện tượng dần mất đi công hiệu, tất cả sinh vật đều có tính kháng thuốc.

“Ngươi thực sự phát rồ, đem Canh Mạnh Bà uống đến bước này, cũng không còn người nào khác ngoài ngươi, ngay cả những thiếu niên của những đạo thống đỉnh cấp cũng không phung phí như ngươi.” Lão Cổ than nhẹ.

Sở Phong không do dự, ừng ực ừng ực liền đem nửa bình còn lại uống cạn.

“Ngươi chính là cái đồ lãng phí không biết xấu hổ!” Lão Cổ đau lòng cực kỳ.

Quả nhiên, trên thân Sở Phong cũng không còn biến hóa nào nữa, vẫn bảo trì trạng thái như vừa rồi, biến hóa đã đạt đến giới hạn.

Lúc này, bên trong cơ thể hắn, một nửa nhỏ là huyết dịch màu vàng, nửa lớn vẫn là huyết dịch xanh lam, hai loại giao hòa cùng một chỗ, có chút kinh người.

“Huynh đệ, ngươi thấy sao rồi?” Đông Đại Hổ khẩn trương hỏi hắn.

“Ký ức ngày càng ảm đạm, chỉ có thể nhớ một số chuyện cũ mơ hồ.” Sở Phong lên tiếng, đây không phải là tình huống hỏng bét nhất, thế nhưng cũng không phải tốt đẹp.

Đông Đại Hổ bắt đầu giúp hắn nhớ lại, nói cho hắn những chuyện xảy ra năm đó, thuật lại tất cả mọi chuyện ở tiểu âm gian.

Sở Phong trầm mặc không nói, bởi vì hắn cảm thấy bản thân giống như đang nghe cố sự của người khác, không có quá nhiều cảm xúc chập trùng.

Đông Đại Hổ nói: “Loại trạng thái này rất không tốt, có chút giống Tần Lạc Âm khi nàng ta khôi phục ký ức thời tiền sử, lúc ấy cũng giống ngươi vậy, có chút hờ hững, đem hết thảy mọi chuyện của tiểu âm gian bỏ xuống.”

Sở Phong suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Hiện tại ta đã có thể hiểu cảm giác của nàng, không có quá nhiều tình cảm sâu đậm và cộng hưởng cùng đời này, cho nên nàng ấy quyết định bỏ xuống, nếu như tiếp tục dây dưa không buông, hai bên đều không tốt. Ta cũng buông xuống những thứ đó, hết thảy bắt đầu lại từ đầu, nếu như có duyên liền cùng nàng ấy gặp lại.”

“Ngươi...” Đông Đại Hổ kinh hãi.

Sở Phong nói tiếp: “Như vậy cũng tốt, ta buông xuống một số thứ, cảm giác cả người đều nhẹ nhõm, tốc độ sau này trên con đường tiến hóa cũng sẽ càng nhanh, một đường vượt xa thế hệ đi trước, ta muốn bắt đầu chạy băng băng trên con đường tiến hóa!”

Lão Cổ hơi xúc động, nói: “Đều nói cường giả vô tình, ở vị trí càng cao lại càng vong tình, quả nhiên đều không phải lừa gạt a. Bỏ xuống một chút dây dưa, cắt đứt một chút nhân quả mới có thể đi được càng xa, mới có thể trở nên mạnh hơn, những lời kia cũng có chút đạo lý.”

Lão dùng sắc mặt phức tạp mà quan sát Sở Phong, không ngờ trong lúc vô tình thiếu niên này lại nhập vào trong loại trạng thái và cảnh giới như vậy, tâm cảnh và thể ngộ bực này không phải là thứ người bình thường có thể thực hiện.

Thế nhưng Sở Phong lại nhíu mày, nói: “Nghe ngươi nói như vậy, ta cảm thấy con đường như thế không đúng, tuyệt đại đa số người đều cho rằng như vậy có thể có được con đường tiến hóa, có lẽ là sai lầm, nếu như mọi người ai ai cũng giống nhau, vậy thì rất khó có được thành tựu. Bởi vì cường giả cứu cực là cô độc, bọn họ hẳn là có lối đi riêng của chính mình, ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục hết thảy ký ức khi xưa, những cảm xúc ấy, những cộng hưởng ấy, đều muốn tìm trở lại!”

“Huynh đệ, ngươi không được quên chúng ta a, ngươi phải trở lại!” Đông Đại Hổ lệ nóng tuôn trào mà nói.

“Bây giờ ta không có tư các nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chỉ là vì trở nên mạnh hơn, thế nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể viên mãn trở lại!” Sở Phong trịnh trọng nói ra.

Lão Cổ cũng lên tiếng: “Ừm, có một loại truyền thuyết, người uống Canh Mạnh Bà có thể áp chết hết thảy tình cảm, quên đi kiếp trước, cắt đứt những chuyện đã qua, bọn họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới! Thế nhưng, một khi bọn họ đi đến một trình độ mạnh mẽ nào đó, tất cả những ký ức và tình cảm bị chôn xuống đều sẽ như núi lửa phun trào, có thể nhớ lại hết thảy những chuyện năm xưa.”

“Nếu thực sự như vậy thì không thể tốt hơn!” Sở Phong gật đầu.

Hắn ở nơi này bế quan mười mấy ngày, sau đó, vào buổi sáng nào đó sau khi mặt trời ló dạng, hắn lại cáo biệt hai người Đông Đại Hổ và lão Cổ, rời đi trước.

Ầm một tiếng, Sở Phong hóa thành một chùm sáng xanh lam rực rỡ, trong đó còn có cả hào quang màu vàng, huyết khí cuồn cuộn, rất nhanh đã bay đi xa, biến mất ở cuối chân trời.

Sở Phong bắt đầu cuộc hành trình của mình, hắn muốn bước lên con đường của riêng mình, triệt để từ biệt một thời gian, đời này của hắn giống như tân sinh, bỏ xuống rất nhiều chuyện.

Hắn đang hồi tưởng, nhớ lại những chuyện có liên quan đến tiểu âm gian mà Đông Đại Hổ đã kể cho hắn, ngày càng cảm thấy bản thân giống như đang cảm ngộ nhân sinh của một người khác.

“Chẳng lẽ một kiếp này ta phải bắt đầu lại từ đầu? Tân sinh triệt để như thế!”

“Không, phụ mẫu, thân bằng, ta chưa hề quên, nó chỉ hóa thành chấp niệm sâu nhất vùi xuống đáy lòng, hiện tại việc phải làm chính là trở nên mạnh hơn, bước lên tầng cao nhất!”

Một ngày này, Sở Phong liên tiếp vượt qua mấy châu mà đi, rời khỏi châu lớn này, hướng thẳng đến một mảnh khu vực cực kỳ nguy hiểm!

Sở Phong rời đi, rời khỏi châu này, hướng thẳng về phía trước, đặc biệt là những địa phương, những nơi có sóng gió khuấy động, hắn muốn ở đó rèn luyện bản thân, từ đó trong sinh tử mà cảm ngộ.

Nơi đó chính là chiến trường của ba hệ!

Hiện nay có rất nhiều những đệ tử trẻ tuổi và tinh anh của các giáo đều dấn thân vào chiến trường, tranh bá với nhau trên chiến trường rộng lớn nhất dương gian.

Trưởng thành từ trong máu và lửa, cảm ngộ giữa sự sống và cái chết trong đại chiến, có một số gia tộc lớn còn chuẩn bị rất đầy đủ, đem một số truyền nhân dòng chính vất vào chiến trường, nếu chết thì thôi, kẻ sống sót mới là chân tử thực sự, nếu như thực sự chết đi thì cũng chỉ có thể xem những đứa trẻ ấy là củi mục.

Sở Phong đã sớm biết những tình hình này, trong mấy lần tụ hội hắn đều đã nghe qua, ngay cả Bằng Hoàng, Cơ Thải Huyên hay những truyền nhân của Hằng Tộc đều chạy đến nơi đây.

Ngoài ra hắn cũng biết, ngay cả đệ tử của môn hạ Thái Võ Thiên Tôn cũng có người tiến vào mảnh chiến trường này.

Lúc trước Sở Phong vội vàng đi đến Thanh Châu, muốn xử lý sạch sẽ đám đệ tử nòng cốt của nhất mạch Thái Võ, kết quả là hắn thực sự xông vào tiên quật Minh Hồ, tuy là có thu hoạch, giết được mấy người, thế nhưng thiếu niên ưu tú nhất trong số đó – Chung Tú lại không ở đó, gã đã rời đi trước, khởi hành đến chiến trường tam phương.

Đi đến mảnh đất phong ba kia, không đơn giản chỉ là đột phá, mà còn là so đấu tài năng cùng sự dũng cảm, ngoài ra cũng có những mặt chờ mong khác. Một khi có thể lập công ở nơi này, sẽ có Thiên Tôn đích thân ban thưởng tạo hóa, thậm chí còn có Đại Năng đích thân dùng nghi thức ban thưởng cho người lập công bản chép tay tiến hóa.

Bình Luận (0)
Comment