Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thứ ấy chính là kết tinh tâm huyết cả đời của bọn họ, là sự tổng kết con đường tiến hóa của bản thân, là thứ có giá trị liên thành.
“Có một số chuyện ta vẫn chưa rõ ràng, nhưng ta đoán, nơi đó khẳng định có chỗ tốt nào đó, nếu không thì mọi người không có khả năng chen chúc đi đến chiến trường như vậy, không sợ bỏ mạng ở nơi đó sao?” Sở Phong tự nói.
Ngày hôm nay, thế chân vạc tam đại bá chủ được lập ra, đông bộ Ung Châu, tây bộ Hạ Châu, nam bộ Thiêm Châu, toàn bộ đều có cường giả mạnh nhất tọa trấn, muốn thống nhất dương gian.
Liên quan đến tây bộ Hạ Châu, nam bộ Thiêm Châu, bá chủ dừng chân ở hai địa phương này rốt cuộc mạnh mẽ nhường nào thì mọi người đều không biết, bởi vì rất khó thám thính được tình tình.
Nhưng mà ngay cả Phật Tộc và Hằng Tộc đều lần lượt ủng hộ hai vị bá chủ này, có thể chứng minh được hai bá chủ kia mạnh mẽ nhường nào!
Phải biết là, Hằng Tộc gần như có thể xưng là cường tộc đệ nhất dương gian, nội tình thâm sâu, cường giả như rừng, còn có cường giả đã đi đến con đường tiền hóa cứu cực tọa trấn.
Ngay khi bọn họ quyết định ủng hộ vị bá chủ ở nam bộ Thiêm Châu kia, tất cả đã có thể dự đoán được phần nào.
Ngoài ra, vị bá chủ của Ung Châu đến tột cùng cường đại thế nào, có lẽ cũng có thể ước lượng, bởi vì năm đó ông ta đã từng thống ngự một phần hai mươi diện tích cương thổ của dương gian!
Điều này có nghĩa là, ông ta đã từng quét ngang một phần hai mươi lãnh thổ, không ai có thể chống lại!
Hơn nữa tại niên đại tiền sử kia, đại ca của lão Cổ cũng từng thống nhất một phần mười cương vực dương gian.
Chỉ có điều cũng không thể so sánh như vậy, dù sao thì đại ca lão Cổ cũng mất khi còn ở thời tráng niên, đột nhiên bỏ mạng, chưa kịp tiếp tục mở rộng lãnh thổ.
Nếu không thì chỉ dựa vào tính cách bá đạo của Lê Đà, ngay cả Võ Phong Tử vô địch hậu thế trước kia cũng bị y đánh cho máu bắn tứ tung, làm sao có khả năng dừng lại ở một phần mười cương thổ dương gian, không tiếp tục chinh phạt thiên hạ?
Hết thảy cũng chỉ vì biến cố xảy ra.
Tất nhiên vị bá chủ của Ung Châu kia, ở thời đại xa xôi kia cũng đã từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi ông ta thống nhất một phần hai mươi diện tích cương thổ dương gian, đột nhiên có lôi quang hỗn độn nào đó từ trên trời giáng xuống, chinh phạt ông ta, khiến vị này cháy đen thui.
Năm ấy, rất nhiều người đều nói ông ta đã chết, bỏ mạng dưới lôi kiếp khủng bố kia.
Nhưng mà vị này lại xuất hiện ở đời này, hơn nữa còn lấy tư thái càng mạnh mà hồi sinh trở về, muốn thống nhất dương gian như trước.
Từ chiến tích huy hoàng của vị bá chủ Ung Châu này, có thể ước lượng được hai vị bá chủ của tây bộ Hạ Châu và nam bộ Thiêm Châu cũng không kém cạnh gì ông ta, bằng không thì làm sao dám tranh giành.
Hiện tại, ba người này sau khi dựng lên căn cơ, đã từng hiển hóa ra khí vật đại đạo của riêng mình trên bầu trời, gần như muốn tương hợp với bọn họ.
Hỗn Độn Giản, Kính Vạn Kiếp, Luân Hồi Đăng, từng cái đều rơi vào trong tay của ba người, sau khi một trong ba có thể thống nhất dương gian, ba khí vật kia sẽ hợp làm một, dung hòa thành đại đạo khí chí cường, trở về thể hoàn chỉnh.
Truyền thuyết nói rằng, một khi hợp nhất ba món khí vật, dương gian sẽ thực sự có cường giả chung cực xuất hiện, người nào có thể thống nhất dương gian, người đó có thể đi đến điểm cuối của con đường tiến hóa!
Cũng bởi thế, chiến trường tam hệ càng chiến càng khó phân thắng bại, trở thành khu vực bị sóng gió vây khốn trong thiên hạ.
“Ba người tranh giành quả vị tiến hóa giả chung cực?” Sở Phong lộ ra nụ cười lạnh, không tài nào tin được, nhìn thế nào cũng giống như đang thực hiện âm mưu lớn nào đó.
Đáng tiếc, thực lực của hắn lại không đủ, căn bản không có biện pháp đoán được tâm thái của kẻ hạ cờ đằng sau.
Nhưng hắn lại biết rõ, ngoài dương gian này còn có đại âm gian, còn có những văn minh tiến hóa khác, một đời này của hắn chẳng qua chỉ là một nhánh tiến hóa trong đó mà thôi.
Ít nhất thì hắn đã từng nhìn thấy phong thái của đại tà linh ở trong Thông Thiên Tiên Bộc, mơ mơ hồ hồ là Tiên Tộc, có khả năng đến từ một nhánh của nền văn minh tiến hóa khác giết đến.
Ngoài ra, siêu thoát ngoài thế gian còn có con đường luân hồi, có thợ săn Thiên Tôn, có trời mới biết ao nước này sâu nhường nào.
Cho dù không nghĩ xa như thế, chỉ nói trước mắt thì vẫn có Võ Phong Tử đang nhìn chằm chằm như đổ đói, nếu như ông ta biết có chỗ tốt lớn như vậy, nào có thể không tham dự tiến vào?
Võ Phong Tử tuyệt đối chính là một bá chủ khủng bố, thời kỳ huy hoàng của ông ta không cần bất cứ người nào ca tụng. Lúc trước, người có thể ngăn được ông ta là Lê Đà chết đi, từ đó ông ta cơ bản là thiếu đi kẻ địch.
“Quật khởi trong đống đổ nát, khôi phục từ trong tịch diệt, ba đến từ tiểu âm gian lụi bại, xông qua vùng đất chết trong luân hồi, muốn quật khởi ở trong dương gian này!”
Sở Phong thề, không cần biết bọn chúng có âm mưu gì, đánh cờ cái gì, chờ đến khi hắn đủ mạnh, chắc chắn sẽ lật tung bàn cờ ấy, chính mình bắt đầu từ con số không, dựa vào chính mình!
“Hiện tại các người cứ bá khí ngợp trời trước đi, xem những người chúng ta như con sâu cái kiến, coi bọn ta như quân cờ, sớm muộn gì cũng sẽ thanh toán món nợ này!”
Sở Phong tự động viên an ủi chính mình, đương nhiên cũng có chút chột dạ, dù sao thì hiện tại hắn thật sự giống như cái kiến ngước nhìn cự long, chênh lệch có chút lớn.
“Ta có bình đá, cũng không tin tà, chưa chắc đã yếu hơn Hỗn Độn Giản, Luân Hồi Đăng và Kính Vạn Kiếp của các ngươi.”
“Hơn nữa ta còn có kinh văn tiến hóa chung cực, muốn luyện thành, ắt phải đi đến chiến trường kia!”
Hắn đã từng đi qua di chỉ của Mộng Cổ Đạo, dùng đất luân hồi mở ra bí cảnh, không những thấy được phong tư bá đạo của Võ Phong Tử, mà còn lấy được một trang kinh văn đặc biệt ở nơi đó.
Từ đó hắn lĩnh ngộ được một loại quyền ấn, căn cứ vào những gì lão Cổ nói, thứ này cần máu của vạn linh làm vật dẫn, có thể thúc tiến hắn luyện thành kinh văn này.
Bởi vì mỗi khi hắn luyện quyền ấn chung cực kia, ngoại trừ một tầng kim quang, bên ngoài cơ thể còn có huyết quang giao hòa, cực kỳ mẫn cảm với máu của vạn linh, có thể hấp thu những mảnh vỡ đại đạo ẩn chứa trong huyết mạch tự nhiên của các tộc.
“Ta đến rồi!”
Lúc ấy, hắn sử dụng trường vực truyền tống, rất nhanh đã vượt qua vô số châu lớn, đi đến chiến trường tam phương – Hạ Châu!