Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Di Thanh hấp thu không ít tinh hoa Dung Đạo Thảo, màu da trắng tuyết trơn bóng, trên mặt lộ nụ cười ngọt ngào, tương đối thong dong và hiền hòa.
Có điều, cô cũng bĩu môi, bởi vì lần này tên Tào Đức này thật sự được quá nhiều chỗ tốt, khiến cho bọn họ cảm thấy ghen tị hâm mộ, có chút nghịch thiên.
Sau đó, Sở Phong lại nói với Tiêu Dao: "Lão Tiêu, cô cô của ngươi ở đằng kia, không trịnh trọng giới thiệu cho ta một chút sao? Tuy rằng ta không so chiêu với nàng, nhưng tuyệt đối không nghiêm túc!"
"Ngươi gọi ai là lão Tiêu, ta còn lớn hơn ngươi đấy!" Tiêu Dao không thích nghe vậy, ít nhất là sau khi Sở Phong biến thành Tào Đức, vẫn gương mặt đó nhưng trưởng thành hơn, là một thiếu niên cao gầy, thân thể cường tráng.
Sở Phong cũng không muốn người khác cho rằng bản thân chính là một tên tiểu tử.
"Cô cô ngươi đến rồi." Sở Phong nhỏ giọng nói.
"Ngươi cũng đừng nhớ thương, chờ ngày nào đó trở thành Thần Vương rồi nói sau!" Tiêu Dao tức giận nói, rất muốn đánh hắn một gậy, đập cho hắn bất tỉnh.
Vui đùa đủ rồi, Sở Phong cũng không kích thích bọn họ nữa.
Hắn tiến về phía trước, trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn đối với Thần Vương Lê Cửu Tiêu và Di Hồng, người trước mỉm cười, coi hắn như tri kỷ, cho rằng hắn rất tốt.
Người sau vỗ vai hắn nói: "Tào Đức, ngươi thật sự rất tốt, rất bất phàm."
Sau đó, hắn ta gọi muội muội của mình Di Thanh qua, chính thức giới thiệu, thậm chí bao gồm cả ngày sinh nhật và mọi loại sở thích của Di Thanh.
Di Thanh không nói gì, vị đại huynh này quản cũng quá nhiều thì phải?
Đằng xa, hầu tử ngày càng khó chịu, hắn ta liên tục ngăn cản, kết quả đại ca hắn ta lại nhiệt tình như vậy, hận không thể lập tức gả muội muội Di Thanh cho Sở Phong.
"Hầu tử, ta thấy ngươi vẫn đừng nên làm kẻ ác, nếu không ngươi từ trong ra ngoài không phải khỉ!" Bằng Vạn Lý vui sướng khi người khác gặp họa.
Khi đối diện với hai vị Thần Vương, trong lòng Sở Phong có chút áy náy, hai người này càng nhiệt tình, hắn càng cảm thấy chột dạ, cảm giác rất có lỗi với người ta.
"Tào Đức, trong tên của ngươi cũng mang một chữ Đức, sau này nhất định cũng bị người ta so sánh với một tên vô liêm sỉ hậu bối tên Đức, ta hi vọng một ngày nào đó ngươi thay ta dạy dỗ hắn một bài học!"
Lê Cửu Tiêu mở miệng, sắc mặt không tốt, đưa ra yêu cầu như vậy với Sở Phong.
"Ừ, người kia là Cơ Đại Đức, từng uy hiếp ta ở đấu trường Khai Hoang Giác, từng giằng co với ta. Tào Đức, có cơ hội ngươi giúp ta dạy dỗ hắn một chút!"
Di Hồng cũng mở miệng nói giống vậy, nghĩ đến chuyện lúc trước, đôi đồng tử của hắn ta lóe lên kim quang, không quên cảnh Cơ Đại Đức và lão Cổ đại náo yến hội.
"Hai vị đại ca yên tâm, chuyện của các ngươi chính là chuyện của ta, ta nhất định sẽ để ý đến!" Sở Phong vỗ ngực đáp ứng, nhưng trong lòng lại chột dạ.
Thế nhưng hắn đã nhanh chóng thoải mái trở lại, bản thân đã chuẩn bị chạy trốn, không muốn ở lại đây nữa, có lẽ cũng không có gì phải xấu hổ, chờ sau này tìm cơ hội lại báo đáp.
Xa xa, Thần Vương tộc Cửu Đầu Điểu Xích Phong ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Sở Phong, ngập tràn sát khí, cái loại lạnh lẽo và băng giá không che giấu được, hận không thể lập tức giết chết hắn.
Lê Cửu Tiêu xoay người nói: "Cửu Đầu Điểu, ngươi cho ta chút sĩ diện ở đây, hôm nay ta ở đây, nếu ngươi dám động một ngón tay vào Tào Đức, ta sẽ giết chết ngươi!"
Hắn ta là ai, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ dương gian, là một trong Thần Vương mạnh nhất, danh khí lớn hơn Xích Phong rất nhiều!
Hơn nữa, hắn ta đến từ Lê tộc, một trong năm đại chủng tộc mạnh nhất dương gian, thật sự không sợ bất kỳ đối thủ nào.
Trong lòng Sở Phong ấm áp, Lê Thần Vương là người hướng ngoại, thật sự rất nhiệt tình với hắn, rất tốt.
"Trăng có lúc tròn khi khuyết, vương triều có lúc thịnh khi suy, tiến hóa giả cũng không ít người khi đứng nơi đỉnh cao lúc rơi xuống thung lũng, Lê Thần Vương ngươi đang đi trên con đường mạnh mẽ tiến lên, quả thật rất mạnh, nhưng không ai có thể chắc chắn bản thân mình sẽ luôn đứng đầu. Ngươi nhìn xuống thiên hạ như vậy, có thể có vài người ngươi muốn bảo vệ thì không thành vấn đề. Nhưng ta cảm thấy chuyện này không đáng, đừng để cuối cùng liên lụy đến trên người mình, ai cũng không thể chắc chắn chính mình sẽ luôn đứng trên đỉnh núi, con người cuối cùng sẽ có một ngày rơi xuống đáy cốc!"
Xích Phong thờ ơ nói, không cho Lê Cửu Tiêu kịp nổi giận, xoay người bước đi, hóa thành một con chim, vỗ cánh bay đi, biến mất trên bầu trời.
Lê Cửu Tiêu hừ lạnh, nhìn y rời đi, cuối cùng hắn ta vỗ vai Sở Phong, nói: "Cẩn thận một chút, tộc Cửu Đầu Điểu rất độc ác, ăn tươi nuốt sống, gần đây không cần ra liên doanh."
"Lê Thần Vương, chính ngươi cũng phải cần thận!" Sở Phong nói.
"Ta thật ra hy vọng lá gan của hắn lớn hơn một chút, đáng tiếc, hắn không có loại quyết đoán này." Lê Cửu Tiêu rời đi.
Một đám Thần Vương biến mất.
Sở Phong nhìn thoáng qua Thanh Âm cách đó không xa, cuối cùng không nói gì thêm, xoay người chạy theo đám người hầu tử, theo chân bọn họ cùng nhau rời đi.
Bởi vì hắn cảm thấy rằng hiện tại không phải thời điểm thích hợp, hơn nữa hắn cũng không biết ý định và thái độ của Thanh Âm.
Trong các đại liên doanh, từ Kim Thân đến Thần Vương, trong tất cả khu vực, lúc này đều xôn xao thảo luận.
Bởi vì, người tham gia vào sự kiện Dung Đạo Thảo đã trở lại, cũng mang theo nhiều loại tin tức đi ra.
Chính trực ca Tào Đức, thách thức Thần Vương tại nơi đó, tranh đoạt Dung Đạo Thảo với đám người, lại không rơi vào thế hạ phong? Sở Phong đoạt được vật chất tạo hóa nhiều nhất.
Tào Đức chiến một trận thành danh, rất nhanh mọi người đều biết rằng Côn Long, Vân Thác đều bị hắn hạ gục tại sự kiện đó, gây chấn động Thánh Nhân và liên doanh cấp Thần.
Rất nhiều người tận mắt chứng kiến, Côn Long được người ta nâng trở về, Vân Thác ba cái đầu chỉ còn lại một cái, vô cùng thê thảm.
Tuy rằng trước đó cũng có vài tin tức nhỏ truyền ra, nhưng tất cả mọi người đều không thể tin được, thế này thì cũng quá hung tàn, Thánh Nhân đứng đầu, lại bị người ta đánh phế.
Còn cả thần long ba đầu Vân Thác kia nữa, lại suýt chút nữa bị người ta đánh chết!
"Chuyện này đã là gì, các ngươi không ở tại đó, không được tận mắt nhìn thấy, tên Tào Đức kia được ông trời chiếu cố, ngay cả Thần Vương Cửu Đầu Điểu tranh đoạt vật chất tạo hóa với hắn cũng thất bại, khiến cho Thần Vương đỏ cả mắt, suýt chút nữa hộc máu."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Rất nhiều người khó hiểu, ngay cả Thần Vương cũng không thể tranh giành được với vị thẳng thắn ca kia?