Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người ta đều nói Cửu Đầu Điểu tộc ăn người không nhả xương, nhưng so với bộ tộc này, Điểu tộc chẳng khác nào mưa bụi.
Bọn họ nuốt cái gì cũng chẳng bao giờ nôn ra, ăn vào sẽ tiêu hóa sạch sẽ, ngay cả sợi lông cũng không lưu lại.
Điều tồi tệ nhất chính là, năm trăm năm trước, minh châu của tộc này trong đêm động phòng hoa chúc không cẩn thận nuốt mất tân lang, ngày hôm sau đã thành quả phụ.
Ngoài ra, còn có gia tộc Thực Thần Thụ cũng đến. Gia tộc này cực kỳ hung tàn. Đừng nhìn nam nhân trung niên với mái tóc màu xanh biếc bay phất phới trước mắt, khí khái Thần Vương siêu phàm thoát tục, nhưng một khi hiển hóa bản thể, tình huống sẽ rất thảm khốc, chú định huyết khí ngập trời, thi khí tràn ngập.
Trong khu vực hoang dã có hoa ăn thịt người, còn trên cao nguyên huyết sắc dương gian thì có thực thần thụ.
Tại nơi dừng chân của tộc, bọn họ đều hiển hóa bản thể, đều là đại thụ che trời.
Ngày thường, mỗi gốc thực thần thụ đều treo đầy thi thể. Hơn nữa còn đều là thần, đều treo cổ trên những chạc cây.
Tộc này lấy thần làm thức ăn. Trong hệ tiến hóa giả thực vật, bọn họ thuộc một trong những gia tộc hung mãnh nhất.
Đám người Hầu tử khẽ run rẩy, cảm thấy phúc phận này vẫn nên kính nhi viễn chi thôi. Tốt nhất nên để lại cho Tào Đức.
Sở Phong vẫn không biết, bước chân hơi hẫng. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Một đám cha vợ chạy đến để chọn hắn?
Hắn nghĩ, điều này chắc có liên quan đến biểu hiện của hắn trong thịnh hội Dung Đạo.
Thời xưa đã có tục bắt rể. Bây giờ lại càng thông dụng hơn.
Thịnh hội lần này giống như một lần đại khảo. Hắn dường như “thi” đạt được điểm số quá tốt, được người ta ghi nhớ.
Sở Phong mỉm cười. Hắn bị bầu không khí như thế này khích lệ đến hơi say.
Thậm chí, hắn cảm thấy, nhiều tộc đàn cường đại đồng loạt đến như thế, muốn chọn hắn làm con rể, hắn có thể không cần nhìn gia tộc Cửu Đầu Điểu hay không?
Cửu Đầu Điểu tộc muốn đối phó hắn, hắn sẽ dứt khoát đóng cửa rồi thả cha vợ ra, liều chết với bộ tộc đó, không tin là không thu thập được.
Sở Phong cảm thấy hơi chóng mặt. Bây giờ hắn giống như chúng tinh phủng nguyệt. Hắn bị một đám cha vợ bao vây, có người nắm cánh tay của hắn, có người nắm bàn tay, còn có người kề vai sát cánh với hắn.
Hắn rất muốn nói, điều này còn ra thể thống gì nữa. Nếu thật sự chuyện thành, đó cũng là quan hệ cha vợ. Cư xử như bây giờ không được tốt cho lắm.
“Hiền tế, mau đi theo ta. Sau khi tiến vào tộc ta rồi, tài nguyên chồng chất như núi, trong thời gian ngắn sẽ giúp ngươi thành thần, ngươi sẽ bễ nghễ thiên hạ.”
Một lão giả rất mập lên tiếng. Bụng của lão hơi lớn, gương mặt bóng loáng, thậm chí có thể nói là có chút tai to mặt lớn.
Đây chính là Thần Vương, nhưng tại sao bụng của lão còn thô hơn cả vạc nước? Không phải Thần Vương có thể tùy tiện luyện tinh hóa khí sao? Tại sao lại không luyện được? Sở Phong hơi hoài nghi về vấn đề này.
Hắn cẩn thận hỏi lão giả đó đến từ tộc nào.
“Lão phu đến từ Thiên Bồng tộc. Con gái của ta rất thích ngươi.” Lão giả hồng quang đầy mặt giới thiệu, bụng lớn rung rinh, kéo cánh tay Sở Phong không buông.
Sở Phong rất muốn nói, con gái của ngươi còn chưa nhìn thấy ta, làm sao có chuyện thích ta chứ? Đây còn không phải chủ ý của ngươi sao?
Tuy nhiên, hắn nghe nói lão giả này đến từ Thiên Bằng tộc, trong lòng vẫn cảm thấy không tệ, bởi vì lão là đồng tộc với Bằng Vạn Lý, xem như người quen.
Sở Phong lập tức giới thiệu Bằng Vạn Lý cách đó không xa: “Lão Tiêu, người kia là đồng tộc với ngươi đấy. Có khi nào con gái của vị lão trượng này là đường tỷ tài năng ngút trời của ngươi hay không?”
Gương mặt của hắn tràn ngập chờ mong và vui sướng.
Mặt Bằng Vạn Lý không hề có chút biểu cảm, dường như không muốn nhiều lời, chỉ nói với Sở Phong là không phải.
“Biểu cảm của ngươi là gì thế? Chẳng lẽ không phải đường tỷ của ngươi, ngươi liền không vui?” Sở Phong hỏi.
Da mặt Bằng Vạn Lý run lên, cuối cùng vẫn không đành lòng, ngắn gọn giải thích tình huống, hắn ta và vị lão trượng này không quen biết, không phải đồng tộc.
“Tại sao không quen biết? Không phải cùng là Thiên Bằng tộc sao?” Sở Phong hỏi.
“Lão phu đến từ Thiên Bồng tộc?” Bên cạnh Sở Phong, vị lão giả kia mặt đầy xuân quang vội vàng đính chính.
Sở Phong hoài nghi nhìn vị lão giả rồi lại nhìn Bằng Vạn Lý. Bằng Vạn Lý vẫn ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Cuối cùng, Bằng Vạn Lý bị Sở Phong nhìn chằm chằm đến run rẩy, biểu hiện không đành lòng, rốt cuộc viết chữ vào hư không giải thích tình huống thực tế.
“Thiên Bồng tộc?” Sở Phong lập tức dựng đứng lông tóc.
Hắn nghĩ đến vị Thiên Bồng Nguyên Soái trong truyền thuyết thần thoại ở tiểu Âm phủ.
Mẹ nó! Hắn thiếu chút nữa lảo đảo, mém ngã xuống đất. Dương gian còn có tộc đàn này sao? Là hậu nhân của Bát Giới?
Muốn gả cho hắn?
Rất nhanh, hắn đã hiểu ra, cái gọi là Thiên Bồng tộc, thật ra chỉ là danh xưng của Trư tộc dị hoang. Bộ tộc này có cường giả chí cường siêu thoát, dẫn đầu gia tộc trở thành Trư tộc dị hoang. Nhưng sau đó cảm thấy cái tên không được hay cho lắm, liền đổi thành Thiên Bồng.
Sở Phong run rẩy. Hắn bị lão Trư kia lôi kéo, nắm lấy cổ tay, mặt của hắn sắp tái đến nơi.
Đánh chết hắn cũng không chọn cha vợ này. Hắn hận không thể lập tức trốn khỏi nơi này.
Trước kia, hắn còn cho rằng ông trời có mắt, cho rằng “hạnh phúc” này đến quá đột ngột. Kết quả, tâm can của hắn như muốn nhảy dựng lên.
Bên cạnh là một lão giả với mái tóc đen như cương châm. Râu ria trên mặt cũng đứng thẳng, vô cùng hung mãnh, đang mỉm cười toe toét, mở cái miệng đầy máu nói với Sở Phong: “Hiền tế đừng sợ, ngươi muốn ở rể cũng phải ở tộc ta, nhất định không thể đến nhà lão Trư kia được.”
Sở Phong nhìn tạo hình cuồng dã của ông ta, tiểu tâm can lại rúng động. Đây là chủng tộc gì vậy? Khoảng cách quá gần, hắn không dám sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh.
Có người nói: “Hiền tế, không thể đi, không thể chọn con gái của lão gia hỏa này. Ngươi có biết ông ta là ai không? Là Thao Thiết đấy. Con gái tộc ông ta khi động phòng sẽ nuốt đạo lữ của mình vào bụng.”
Sở Phong nghe xong, một lần nữa nhìn lão giả với mái tóc như cương châm uy mãnh, cảm giác run rẩy. Cha vợ này cũng không thể chọn.
Hắn quay sang nhìn nam nhân trung niên với mái tóc màu xanh, vô cùng oai hùng, cảm thấy vị Thần Vương này đáng tin cậy hơn. Tối thiếu thì dung mạo tuấn lãng, hẳn con gái cũng sẽ không kém.