Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2560 - Chương 2561: Ván Cược Động Trời (2)

Thánh Khư Chương 2561: Ván cược động trời (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tình hình như vậy là đã tương đối khắc chế, nếu như để các bên hỗn chiến, nhất định sẽ rơi vào thảm cảnh máu chảy thành sông, có trời mới biết bao nhiêu tiến hóa giả sẽ bỏ mạng nơi này.

Hiện tại, ba trận doanh lớn lấy những cường giả xuất sắc cấp hạt giống trong cùng cấp bậc để quyết đấu, từ đó phân chia thắng thua, tranh đoạt quyền có được bí cảnh, đến cuối cùng, ngay cả Thiên Tôn đều hận không thể tự mình ra trận.

Trong lúc nhất thời, trong trận địa tuyến đầu vang lên tiếng hô chém giết rung trời, khắp nơi đều là long tranh hổ đấu, cường giả tranh bá!

Lúc này, trên chiến trường đều là áo giáp lạnh băng, đao quang kiếm ảnh, toàn bộ đều là tiến hóa giả, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối.

Tổng cộng chia thành ba trận doanh lớn, có thể gọi là thế chân vạc, cờ hiệu phấp phới, huyết khí Thần Vương ngập trời, đại quân Thánh giả vô biên, giống như một cái lò bất hủ khổng lồ đang tản phát ra khí tức trấn áp thế gian.

Thần Vương chém giết, động một chút đã có thể dời non lấp bể, tùy tiện cũng có thể hong khô hồ nước, khi pháp tắc chiếu xuống cũng giống như đang thức tỉnh hoặc hủy diệt một phương tiểu càn khôn.

Đương nhiên, nếu so sánh với tiểu âm gian, uy thế của Thần Vương cũng đã bị hạn chế cực hạn, dù sao thì nơi này cũng là dương gian, pháp tắc tương đối hoàn chỉnh, có thể trấn áp tất cả lực lượng phá hư.

Giờ phút này, ngay cả Lê Cửu Tiêu cũng nhuốm đầy máu, áo giáp trên người vỡ vụn từng mảnh, tóc tai bù xù, toàn thân đẫm máu, hắn ta gặp phải một cường giả siêu cấp, không ngờ có thể ngăn cản lại mình.

Người kia là một vị Thần Vương dày dặn kinh nghiệm, đã biến mất hơn năm trăm năm, lúc trước cũng từng xếp trong mấy thứ hạng đầu trong bảng Thần Vương, không ngờ bây giờ lại được người ta mời ra, chiến đấu kịch liệt với Lê Cửu Tiêu.

Có thể thấy được mảnh chiến trường này ác liệt đến cỡ nào, những Thần Vương trong những vị trí đứng đầu của năm trăm năm trước đều lần lượt xuất sơn, tất cả đều muốn giành cơ hội tiến vào trong bí cảnh!

Bởi vì lần này liên quan đến quá nhiều, danh sơn đệ nhất và khu vực từng là cấm địa thứ tư của dương gian cất giấu quá nhiều bí mật, khiến nơi nơi đều muốn chiếm cứ.

Ngày hôm nay, một số cao thủ ẩn thế đều được mời đi ra, tham dự vào trận chém giết.

Cuối cùng vẫn là Lê Cửu Tiêu giành chiến thắng, trận doanh Ung Châu thắng được một bí cảnh!

“Lê Thần Vương uy vũ!”

Rất nhiều người hô to vang dội, thanh âm chấn động thiên địa.

Lúc này, khắp người Lê Cửu Tiêu đều là vết máu, có máu là của kẻ địch, cũng có của chính bản thân mình, áo giáp hắc kim của hắn ta đã rách nát, trên đầu vai còn cắm một thanh kiếm Thần Vương mỏng tang như cánh ve, máu chảy như suối.

Mái tóc Lê Cửu Tiêu rối bời, ánh mắt lạnh như băng, trên người toát ra một loại khí khái thần ma như muốn nuốt trọn sơn hà, lúc này đây, trông hắn ta thần võ không ai sánh được, khiến Cơ Thải Huyên tiên tử cũng phải nhìn theo, trên mặt lộ ra một chút thần sắc khác thường.

Sau đó đến lượt Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu ra tay, gã ta tương đối may mắn, đối thủ rút thăm trúng cũng không mảnh, cho nên gã ta giành được thắng lợi dễ dàng, lại đoạt thêm được một bí cảnh về cho trận doanh Ung Châu.

Chỉ có điều, bên trong chiến đấu cấp Thần, một phía của trận doanh Ung Châu lại gặp phải thảm bại, từ đầu đến giờ chưa thắng trận nào.

Thần rồng ba đầu Vân Thác cũng được xem như người nổi bật xuất sắc trong cấp bậc Thần Vương, kết quả lại bị một con Bạch Hổ xé rách nửa người, suýt nữa đã mất mạng, khó khăn lắm mới chạy thoát.

Sau đó, tiến hóa giả cấp Thần của nhất phương trận doanh Ung Châu cũng một đường thất bại thảm hại.

Mãi đến khi thú Bích Nhãn Kim Lân Vũ – Kim Liệt ra sân, trận này Kỳ Lân biến dị và đối thủ đều lưỡng bại câu thương, sau đó mới gian nan thắng được một trận, đoạt thêm về một bí cảnh.

Chém giết hai ngày này, biểu hiện chiến lực cấp cao của trận doanh Ung Châu cũng được xem như khá ổn, đến khi Cơ Thải Huyên ra sân, rất cường thế, bá khí siêu phàm đến xuất trần, cơ thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thần hồng khuấy động.

Nàng ta không hề kém cạnh Lê Cửu Tiêu, cũng là một trong những vị Thần Vương tuyệt đỉnh trong thiên hạ, cho dù đối phương đã sớm chuẩn bị, sắp xếp cho Cơ Thải Huyên một đối thủ đáng gờm, là một Thần Vương mấy ngàn tuổi, thế nhưng vẫn bị nàng chấn trụ đến ho ra máu, lảo đảo ngã quỵ khỏi trận đấu.

Nàng cũng giành về cho Ung Châu một bí cảnh.

Nhưng mà, ngoại trừ những cảnh giới cấp Thần Vương, tình thế chiến đấu của những cấp độ khác cũng không mấy lạc quan, mười vị Thần Tướng thất bại hoàn toàn, rốt cuộc cũng không còn người nào có thể xuất chiến, trận đánh cược ở cấp số này hoàn toàn không giành được bất cứ một bí cảnh nào.

Mà trong cảnh giới cấp Thần cũng chỉ có một mình huynh trưởng của Kim Lâm – Kim Liệt thuộc tộc Kỳ Lân biến dị thắng thảm một trận.

Cấp Ánh Chiếu lại càng thê thảm, chỉ có hai người chiến thắng đối thủ, tám vị cao thủ cấp hạt giống thiên tài còn lại đều thất bại, thậm chí còn có mấy người chết thảm ngay tại chỗ.

Về phần cấp Thánh thì càng không cần nhắc đến, từ khi đệ nhất Thánh giả Côn Long xuất chiến, kết quả là trong vòng năm mươi hiệp đã bị người ta dùng kiếm chém ngang eo, sau khi cơ thể đứt lìa trên chiến trường, không còn người nào dám ra trận nữa, liên tiếp mấy trận đều từ bỏ quyền thi đấu, bỏ lượt đánh cược.

“Đi mời Tào hắc thủ, để hắn ra sân, chúng ta vẫn còn bốn danh ngạch có thể dùng, không thể tiếp tục từ bỏ quyền đánh cược nữa, có Đại Thánh không mời ra còn đợi đến khi nào!”

Một lão giả nhỏ giọng hô lên, người này là một vị Thiên Tôn, ông cực kỳ phẫn nộ, trận doanh Ung Châu liên tiếp thảm bại, thực sự là quá đả thương sĩ khí.

“Tào Đức vẫn đang bế quan ạ.” Có người thấp giọng báo cáo.

“Giờ phút quan trọng như này, hắn còn có tâm tình mà bế quan? Mau lôi hắn qua cho ta!” Sắc mặt lão giả hiện lên vẻ không vui, ánh mắt sâu thăm thẳm mà lạnh lẽo.

Một vị Thần Vương thấp giọng bẩm báo, nói: “Xác thực mà nói thì hắn đang trốn tránh tai họa, sợ Thần Vương của tộc Cửu Đầu Điểu, thậm chí là lão tổ của tộc ấu đích thân đến tìm hắn tính sổ.”

Lão Thiên Tôn nọ trầm giọng nói: “Cầm lệnh bài của ta đi điều động hắn, ta đảm bảo hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng nhất định phải đến đây cho ta, quần hùng thiên hạ đều đang ở đây, hắn thân là một Đại Thánh, làm sao lại không ra tay. Ta hy vọng một mình hắn có thể thắng lại cho bên ta mười cái bí cảnh, cơ hội nổi danh đang ở trước mắt, cơ hội thu lấy tạo hóa đang mở rộng cho hắn, hắn nào có thể từ bỏ?!”

Bình Luận (0)
Comment