Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vâng, để tôi đi xem thử!” Có lão Thần Vương quay người rời khỏi.
Bí cảnh liên quan đến quá nhiều thứ!
Một tòa bí cảnh liên quan đến Dung Đạo Thảo mở ra lần trước đã mang lại lợi ích lớn như vậy, ngay cả Thiên Tôn cũng phải nóng mắt, sau khi tin tức truyền ra, từng nơi trong chiến trường đều dẫn đến sóng to gió lớn.
Mà lần này, trên chiến trường tam phương đang tiến hành đánh cược vô cùng động trời, liên quan đến chủ quyền của mấy chục cái bí cảnh, tầm ảnh hưởng thực sự quá lớn!
Nơi nơi đều muốn giành chiến thắng, không ai sẽ buông bỏ cơ hội.
Ầm ầm!
Trên chiến trường Thần Vương, Di Hồng hạ tràng, tình hình chiến đấu tương đối máu tanh và thảm liệt, mạnh mẽ như bất hoại thân của Lục Nhĩ Mi Hầu, trải qua sự nung khô thể phách của thiên lô, hiện tại da lông của hắn ta cũng mất đi ánh sáng, huyết dịch chảy ròng ròng.
Di Hồng bị buộc phải trở về hình thái nguyên thủy, thế nhưng vẫn bị thương như cũ.
Hắn ta gặp trúng một đối thủ cường đại – Thời Quang Thử, cả hai giằng co chiến đấu rất lâu, thể lực ngang nhau khiến tất cả người xem đều sửng sốt khó tin, không kìm được mà ngưng thở, nghiêm túc quan sát trận đấu.
Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng, vậy mà lại có loài sinh vật như Thời Quang Thử xuất hiện!
Loài chuột thường rất nhỏ yếu, thế nhưng loại sinh vật dưới tầng chót này lại vì sau khi dị biến, liền có được thiên phú thần năng gần như vô địch.
Trong lúc vô tình, nó ở trong một tòa động phủ tiền sử ăn trúng một sợi thời quang nguyên, từ đó liền có thể sử dụng từng sợi từng sợi năng lượng thời gian, năng lực này quá mức đáng sợ, động một chút liền có thể lấy mạng của cường giả.
Liên quan đến thời gian, bất kỳ tiến hóa giả nào cũng phải biến sắc, ai nấy cũng đau đầu.
Vẫn may là Di Hồng thiên tư thần võ, sáu cái lỗ tai khẽ động, đem thính giác của bản thân triển khai đến cực hạn, có thể nghe thấy tiếng lòng của đối thủ, sau khi đạt được đến loại trạng thái này đã có thể coi như Tha Tâm Thông, có thể phán đoán được tiên cơ, từ đó nắm được thế chủ động.
Cho nên Di Hồng mấy lần tránh thoát được năng lượng của thời gian, tránh thoát cố thuật Thời Quang Ngưng, có thể nói là thoát khỏi cái chết ngay bên người.
Bằng không, dưới loại khu vực thời quang kia, tất cả mọi thứ đều sẽ bị ngừng thời gian, đứng im bất động, cho dù là người có thần tư tuyệt đại một khi rơi vào, nếu không có bí pháp phá vỡ cục diện kia thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta giết chết chính mình, mà bản thân muốn động đậy một ngón tay cũng không thể.
Sau khi Thời Quang Thử thi triển đòn sát thủ kia một lần, nguyên khí lập tức chịu thương tổn nghiêm trọng, không còn năng lực đấu lại đối thủ, cơ thể nó liền trở nên cực kỳ bị động, rốt cuộc cũng không thể sử dụng được năng lượng thời gian nữa.
Ầm!
Phút cuối cùng, Di Hồng đập thẳng một chưởng vào người Thời Quang Thử, khiến nó kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài, mất đi năng lực chiến đấu.
Mà trên người Di Hồng cũng có vô số vết thương da tróc thịt bong, máu tươi không ngừng chảy xuống, trận chiến này phải nói là vô cùng gian nan, hắn ta thắng trận này không dễ dàng chút nào.
Thế nhưng cũng không một ai dám chế giễu hắn ta, rất nhiều người đều đứng dậy hoan hô, bày tỏ niềm kính trọng với Di Hồng.
Bất luận là người nào, một khi gặp trúng sinh vật thời quang đều sẽ có hàn ý nảy lên trong lòng, loài sinh vật này quá hiếm thấy, thế nhưng quy tắc mà chúng nắm giữ lại gần như vô địch.
Chỉ có tiến hóa giả có thiên tư thực sự tài ba mới có thể phá giải.
Lúc này, người của phe đối địch trên chiến trường đều không có lời nào để nói, không khỏi lộ ra lòng kính trọng với Di Hồng, hơn nữa còn có người khen thưởng tán dương, biểu thị rất thưởng thức.
Bình thường trạng thái của Di Hồng đều là hình người, thế nhưng lúc này lại hóa thành bản thể, kim quang toàn thân bành trướng, da lông phát sáng, huyết khí Thần Vương lưu chuyển, cực kỳ cường đại.
Tùng tùng tùng...
Tiếng trống rung trời vang lên, trận quyết đấu lại tiếp tục.
Người đến trên chiến trường có vô vàn, trận doanh tam phương có vô số cao thủ, đều là cường giả đến từ các tộc.
Trong vùng đất này, mây mù cuộn lên, vô số thân ảnh đông nghìn nghịt ẩn hiện, vùng đất trên chiến trường đều bị cao thủ của các tộc đứng chật cứng.
Còn có đại kỳ cao tận trời đón gió bay phần phật, đứng sừng sững giữa thiên địa, lá cờ cùng những đám mây đứng chung một chỗ, phần phật rung động trong gió, phấp phới trên trời cao.
Hai ngày này, mảnh đất từng là cấm khu đã trở thành khu vực quyết đấy, khủng bố vô biên, nơi này giống như bị vô vàn thiên binh thiên tướng giáng lâm, tề tụ đông đủ trên chiến trường.
Phương hướng trận doanh nam bộ Thiêm Châu, một vị nam tử như ma thắng một trận, thần uy lẫm liệt, là cao thủ của Á Tiên Tộc.
Trong trận doanh này, tinh anh của Á Tiên Tộc đi đến không ít chút nào, lúc này Ánh Vô Địch cũng rất kích động, nhiệt huyết phun trào, hận không thể lập tức hạ tràng.
Bên cạnh hắn ta có hai nữ tử tóc bạc, ai nấy đều phong tư tuyệt thế, dáng vẻ như tiên tử giáng trần, một người chính là Ánh Trích Tiên, nhã khiết xuất trần, tĩnh lặng như ánh trăng.
Mà người còn lại thì lại chính là tiểu loli tóc bạc mà Sở Phong đã lâu không nhìn thấy – Ánh Hiểu Hiểu, cô nhóc lúc này đã trưởng thành, con ngươi linh động quét khắp chiến trường, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Năm đó cô nhóc rất hoạt bát, nhưng hiện tại lại có chút yên tĩnh, thậm chí còn mang theo một tia phiền muộn.
“Đã qua nhiều năm như vậy, người kia vẫn chưa xuất hiện sao?” Ánh Hiểu Hiểu nhỏ giọng lên tiếng.
Mà huynh trưởng của cô, Ánh Vô Địch sau khi nghe thấy những lời kia, cơ thể cũng lập tức chấn động, hắn ta tất nhiên cũng nhớ đến tất cả những chuyện khi còn ở tiểu âm gian, tuy bây giờ ở nơi đất khách quê người, thế nhưng bọn họ cũng đã quen, nơi này chính là nơi quật khởi của bọn họ.
Chẳng qua thì có một số người, một số chuyện, chung quy vẫn không có cách nào quên hết toàn bộ.
Sở Phong, năm xưa từng là kẻ buôn người, là đại ma đầu, không biết hiện tại tình cảnh thế nào? Ngay cả Ánh Vô Địch cũng đang nghĩ, vị cố nhân ngày xưa ở tiểu âm gian có mạnh khỏe hay không, có thể có cơ hội gặp lại hay không.
Dung mạo Ánh Trích Tiên tựa hoa nhường nguyệt thẹn, sắc mặt không một gợn sóng, nàng ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trong nháy mắt hồi tưởng ấy, nàng ta cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện.