Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Động phủ lều trướng này thực sự rất yên tĩnh, chỉ có đằng la đang phát sáng, tinh túy tràn ngập, rừng trúc tía sàn sạt lay động, thanh tuyền chảy cuồn cuộn, khiến người ta có một loại cảm giác xuất thế.
Lão Thần Vương rất nôn nóng, sau khi nghe hắn nói như vậy càng tức đến độ xì khói.
Lão thực sự muốn xách Tào Đức lên đi ngay và luôn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, nếu làm như vậy thì không tốt lắm, bởi vì nơi này chính là đạo tràng của Vũ Thượng Thiên Tôn.
Quan trọng hơn chính là, sau đó bọn họ còn muốn mời Tào hắc thủ ra tay tham chiến, tất nhiên phải tôn trọng hắn, vì bọn họ vẫn đang mong chờ hắn đi kéo lại thế cờ đâu.
“Tổ tông, ngươi đúng là xuất trần, đều sắp thành tiên rồi đi? Ngươi có biết không, đầu người trên chiến trường đều sắp đánh thành đầu chó rồi, ngươi vẫn còn tâm tình ở đây đọc sách? Lĩnh vực Thánh giả bên ta gần như là toàn quân bị diệt, Côn Long bị người ta chém ngang lưng, ngươi còn không mau xuất quan!”
Sở Phong mời lão Thần Vương ngồi xuống, đích thân dùng trà nghệ của mình rót một chén cho lão, cực kỳ cung kính, sau đó lại thở dài.
Lão Thần Vương lúc này nào còn tâm trạng để nhàn nhã uống trà, chỉ hận không thể lập tức túm lấy cổ áo Tào Đức lôi đi, cái gọi là thần trà kia bị lão ừng ực ừng ực hai ngụm nuốt xuống.
“Đi mau!” Lão thúc giục.
“Không phải ta không đi, mà là đi rồi sẽ không còn mạng a.” Sở Phong lộ ra thần sắc nan giải, trực tiếp lấy ra một phong thư màu đỏ, ra hiệu cho lão Thần Vương tiếp lấy.
Có người đưa đến một phong thư máu, trong thư viết rất nhiều lời đe dọa tử vong, muốn xử lý hắn, chữ ở bên trên cực kỳ đẫm máu, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khô hết, từng câu từng chữ ngập tràn sát khí.
“Không phải ta không đi, mà là bức thư này có lai lịch rất lớn, ta hoài nghi nghiêm trọng, chỉ cần ta xuất đầu lộ diện, lão tổ của tộc nào đó sẽ hạ tử thủ với ta.”
Sở Phong nói như vậy, trong nửa tháng gần đây cũng từng có người muốn ám sát hắn, nếu như không có Vũ Thượng Thiên Tôn tọa trấn ở nơi này, hắn có khả năng đã gặp nạn, cho nên hắn thực sự không muốn rời khỏi.
Sau khi lão Thần Vương nghe xong, thần sắc không khỏi nghiêm nghị, nơi đây chính là hậu phương của chiến trường, vậy mà lại có người dám ra tay với Tào Đức? Quả nhiên là lai lịch lớn gan lớn!
Lão nhìn chằm chằm vào phong thư máu trên bàn, lộ ra sắc mặt ngưng trọng, huyết dịch trong bức thư này phát sáng, qua nhiều ngày như thế cũng chưa khô cạn, vừa nhìn đã thấy được một vài chân tướng đằng sau.
Lão xoay người rời khỏi, còn mang theo lá thư máu đi phục mệnh, muốn bẩm báo chi tiết với vị Thiên Tôn nọ.
Sở Phong ở phía sau thở dài nói: “Ta chỉ cần một cái cam đoan, tộc Cửu Đầu Điểu buông xuống thành kiến với ta, sau khi đến chiến trường đồng lòng chống địch, như vậy ta sẽ rất nguyện ý ra chiến trường.”
Thân hình lão Thần Vương hơi ngừng lại, sau đó nhanh chóng đi khỏi.
Trên chiến trường, sau khi lão Thiên Tôn nọ nghe được tình hình, sắc mặt hết xanh lại trắng, ông nhìn bức thư máu trong tay mình, bên trên còn có một chữ giết cực kỳ khiếp người.
Nội tâm của ông dao động một hồi, rất muốn phát hỏa, đồng thời cơ thể cũng có chút lạnh, sâu sắc cảm nhận được tộc Cửu Đầu Điểu này bá đạo và khó chơi đến nhường nào.
Cuối cùng ông vẫn là nổi giận, mặc dù kiêng kỵ tộc Cửu Đầu Điểu, nhưng mà tuyệt đối cũng không phải hoàn toàn e ngại, sau lưng ông còn có vị bá chủ của Ung Châu, có cái gì mà phải lo lắng?
Cho dù là lão tổ của tộc đàn xuất thân từ cấm địa thứ mười một có địch thân đi đến, bá chủ của Ung Châu cũng có thể ngăn chặn!
Trong nháy mắt, lão Thiên Tôn Tề Vanh liền cử động, thân thể thoắt một cái đã đi đến vùng đất tràn ngập mây mù hỗn độn, là mảnh đất đặc thù trên chiến trường, bên trong có Thiên Tôn!
Lão hầu tử cũng đang ở đây, lão tổ gầy guộc của Đạo Tộc cũng có mặt, ngoài ra còn có những cường giả cấp Thiên khác, lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu tất nhiên cũng đang ở nơi này.
Tề Vanh không nói một lời nào, đem bức thư đe dọa tử vong đến đây.
“Có ý gì?” Sắc mặt của lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu trong nháy mắt đã khác thường.
“Thả cho Tào Đức một con ngựa, tạm thời không cần dây dưa, ta muốn để hắn xuất chiến!” Tề Vanh Thiên Tôn trầm giọng nói.
“Ý gì?!” Sắc mặt lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu cực kỳ âm trầm, lão ta lập tức cảm ứng được huyết dịch trên bức thư này chính là máu của tộc Cửu Đầu Điểu, hơn nữa còn thuộc về huyền tôn của lão ta – Xích Phong.
Lão ta biết, gần đây Xích Phong đã phái ra tử sĩ, muốn liều lĩnh xử lý tên Tào Đức kia, có một vài người vẫn không ngừng đi dạo quanh khu vực kia, nhưng cũng không tìm được cơ hội xuống tay.
Nếu thực sự muốn vọng động, khẳng định sẽ nhận lấy một kích vô tình từ phía Vũ Thượng Thiên Tôn.
Sắc mặt những người khác cũng lộ ra sự khác thường, đặc biệt là lão tổ Lục Nhĩ Mi Hầu, ông không khỏi vỗ bàn một cái, nói đằng kia quả nhiên quá phận, muốn lấy lớn hiếp nhỏ hay sao? Quá không biết xấu hổ!
Lão hầu tử chí kém điều chỉ thẳng ngón tay vào mũi của lão tổ tộc Cửu Đầu Điểu mà mắng.
Lúc này, đám Thần Vương Di Hồng và Xích Phong cũng đến thỉnh an, sau khi đến nơi này liền muốn tìm hiểu tình hình, bởi vì bọn họ cảm nhận được tâm tình dao động của lão tổ nhà mình.
Sau khi hiểu rõ tường tận tình hình, Thần Vương Di Hồng cũng lập tức phẫn nộ, chỉ thẳng vào mũi của Xích Phong mà nói: “Tộc Cửu Đầu Điểu các ngươi có phải quá bá đạo rồi hay không, chiến đấu bên ngoài đang đến hồi quan trọng, ngươi vẫn còn ở đó lên kế hoạch giết người phe mình, muốn tiêu diệt một vị Đại Thánh? Các ngươi đang cố ý tư địch đúng không, muốn tự tay dâng lên mười bí cảnh hay gì?!”
Hắn ta nổi giận như vậy, trong lúc nhất thời đã dẫn đến xôn xao không nhỏ, tiến hóa giả của các tộc ở xa cũng có thể nghe thấy.
“Ngươi nói ai cơ!” Trong mắt Xích Phong bắn ra tia lửa điện, mái tóc dài màu máu bay loạn, đối chọi gay gắt.
“Nói ngươi chứ ai, tộc Cửu Đầu Điểu quả thực quá ác liệt, thực sự cho rằng bản thân đi ra từ cấm địa thứ mười một thì có thể hất mặt sai khiến, hiệu lệnh thiên hạ hay sao?” Di Hồng lớn tiếng nói: “Những ngày này, ngươi không ngừng phái ra tử sĩ giết chết Tào Đức, còn đích thân viết một bức thư máu gửi hắn, đe dọa ai đây, thời khắc quan trọng liền muốn giết chết hắn?! Đừng có chối cãi, đây chính là máu của ngươi đó, không tin cứ mời tiền bối của các tộc nghiệm chứng!”