Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà Thần Vương Xích Phong kém chút nữa lại hộc máu, y rất muốn mắng to, con mợ nó ngươi lại chạy trốn sau khi giành chiến thắng là có ý gì? Ngươi muốn làm gì, lại tiếp tục bêu xấu tộc Cửu Đầu Điểu?!
“Trận đấu này cũng kết thúc quá nhanh rồi đi?” Trận doanh Ung Châu, ngay cả khóe miệng Tề Vanh cũng hơi hơi run rẩy, sắc mặt cực kỳ quỷ dị, sau đó liền hỏi người bên cạnh: “Hâm nóng rượu xong chưa?”
“Rượu vẫn chưa... rót xong ạ.” Có người nhỏ giọng lên tiếng, cực kỳ chột dạ.
Ở nơi xa, một số người vốn dĩ đang quan sát trận chiến của tiến hóa giả cấp Thần Vương, lúc này cũng nghe được bạo động bên này, không khỏi bắt đầu chuyển dời sự chú ý, đặt tầm nhìn lên chiến trường cấp Thánh.
Tình huống gì đây? Một số người không khỏi nghi ngờ.
Mà ở chỗ Á Tiên Tộc, một mỹ nhân tóc bạc yêu kiều thướt tha cũng liếc mắt nhìn sang, dung mạo kia khí chất kia có thể nói là phong hoa tuyệt đại, nàng ta nghe được âm thanh nghị luận cũng quay đầu nhìn lại, tập trung về phía chiến trường cấp Thánh.
Ánh Hiểu Hiểu lộ ra vẻ nghi ngờ, cô nói: “Bên kia hình như xảy ra chuyện gì đó không tầm thường?”
Ở một phương hướng khác, cũng có người quay sang bẩm báo với Chu Hi.
“Tiểu thư, chúng ta không phát hiện bất cứ ma đầu hay ác nhân nào hết, chỉ có điều lại nhìn thấy một số tình huống đặc biệt ở chiến trường của tiến hóa giả cấp Thánh, nói sao đây, ở nơi đó có một người... có chút tà tính!”
Tào Đức túm lấy hai đại cao thủ một đường chạy như bay, giống như cưỡi một cỗ yêu phong gào thét trở về, khói bụi mịt mù.
Hai đại cao thủ của nam bộ Thiêm Châu và tây bộ Hạ Châu có chút thảm, da mặt trùng xuống, bị người ta cứ như vậy mà lôi trở về, nói mặt mũi bầm dập vẫn là còn đẹp hóa, còn nói trắng ra thì chính là sắp bị hủy dung.
Bịch bịch!
Mặt đất chấn động kịch liệt, hai người kia bị ném nặng nề trên đất, khắp người đều là máu, áo giáp rách nát, ngã chổng vó dưới chân của quần chúng trận doanh Ung Châu.
Sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ quỷ dị, cái này thực sự quá tà môn, Tào Đức lần này không hề ra tay, chỉ riêng đi “nhặt xác” đã có thể lôi về thêm hai đại cao thủ.
Loại hành vi này, loại chiến tích này, trước giờ chưa từng có người nào!
Bởi vì mọi người chỉ trông thấy hắn chạy trốn, không hề ra tay chiến đấu, thế nhưng... hắn thắng rồi, hơn nữa còn nhất kích song sát, liền một lúc mang về những hai tù nhân.
Ngay cả người của trận doanh Ung Châu bên này đều có loại biểu cảm như vậy, có một số người chính là xem không hiểu, cũng có một số người không biết nói sao cho phải, vậy thì càng đừng nói đến người của nam bộ Thiêm Châu và tây bộ Hạ Châu.
Đội ngũ hai thế lực đều hỗn độn trong gió, đây chính là hai đại cao thủ cấp hạt giống của bọn họ a, vừa mới lên sàn mà thôi, không ngờ trong khoảnh khắc đã bị người xa túm lấy lôi đi.
Bọn họ đều có chút choáng váng, cách thua như vậy quá mức tà tính, khiến người ta cảm thấy cổ quái không thôi.
Một số người của nam bộ Thiêm Châu và tây bộ Hạ Châu đều trưng ra vẻ mặt như bị táo bón, bọn họ thực sự khó mà tiếp nhận nổi kết quả này, sắc mặt ai nấy đều xanh đen.
“Không được, trận chiến đấu này quá không hợp lý, căn bản đều là chiến đấu giữa hai cao thủ của nam bộ Thiêm Châu và tây bộ Hạ Châu, người của Ung Châu không hề tham dự!”
Một số người tỏ ra không hài lòng, bọn họ kêu ầm cả lên, không thừa nhận kết quả đại thắng của Ung Châu.
Sau khi Sở Phong nghe người ta nói vậy, sắc mặt thoáng chốc đen lại, xoay người hô lớn: “Ta lấy một địch hai, đánh sống đánh chết, gian nan lắm mới giành được thắng lợi. Vậy mà các ngươi dùng một câu đã phủ nhận hết thảy, đây là chà đạp lên tôn nghiêm và nhân cách của ta, miệt thị kết quả chiến đấu mà ta đã dốc hết tâm huyết!”
Người của nam bộ Thiêm Châu say khi nghe vậy, trước tiên là ngẩn ngơ một trận, sau đó liền nhảy dựng lên, ngươi nói vậy cũng không biết ngại a, cái gì mà dốc hết tâm huyết, đánh sống đánh chết, có cảm thấy thẹn với lương tâm không hả?
Người của tây bộ Hạ Châu cũng giận đến bốc khói, một đám đều nhất trí cho rằng Tào Đức chỉ đi “nhặt xác” mà thôi, chiến đấu chân chính chẳng dính dáng gì đến hắn, loại thắng lợi như vậy quá mức xấu hổ.
Thời khắc mấu chốt, những nhân vật cấp cao của nam bộ Thiêm Châu và tây bộ Hạ Châu đều rất phẫn nộ , khoát tay bảo những người kia im miệng, không được tranh luận nữa, bọn họ tán thành kết quả của trận đấu này.
Hai hệ nhân mã đều nghẹn một bụng tức giận, cảm thấy rất không phục, ai nấy đều nắm chặt song quyền, hận không thể lập tức ra sân quyết đấu một trận chân chính với thiếu niên đầy tà tính đến từ Ung Châu kia.
Tất cả mọi người đều trừng mắt ngó Sở Phong, ánh mắt ai nấy đều xanh lè, muốn để hắn hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực, đầu cơ trục lợi sớm muộn cũng sẽ lộ ra nguyên hình.
Trận doanh Ung Châu, mọi người đều lộ ra thần sắc vui vẻ, Tào Đức liên tiếp thắng lớn, tầm ảnh hưởng của chuyện này rất rộng, đều có liên quan đến vấn đề quyền sở hữu của bí cảnh!
Cho dù sự chiến thắng của Tào Đức rất quỷ dị thì thế nào? Dù sao thì tầm ảnh hưởng của chuyện đó cũng không phá hỏng tâm trạng hân hoan của mọi người.
Ngay cả gương mặt của Thiên Tôn Tề Vanh cũng lộ ra ý cười, ở đó gật đầu.
“Tào Đức, ngươi phải tiếp tục cố gắng!”
Một lão Thần Vương lên tiếng tán thưởng Sở Phong, muốn hắn chiến thêm một trận nữa, viết lên trang huy hoàng cho chiến tích của Ung Châu.
Sở Phong rất muốn nói, chẳng lẽ cứ để hắn đấu mãi về sau?
Hắn đến đây để cứu tràng, vẫn cho rằng chỉ cần quyết đấu mấy trận là đủ rồi, nhưng mà quan sát tình huống trước mắt, đây là muốn để một mình hắn quyết đấu với hai đại doanh còn lại, một đường ăn thua đủ.
Hắn biết rõ chuyện này tồn tại rủi ro, nếu cứ tiếp tục chiến đấu, không thể bảo đảm sẽ không có người để mắt đến mình.
Tộc Cửu Đầu Điểu tại sao lại đối đầu với hắn, cũng bởi vì trước đó hắn đã có biểu hiện siêu phàm, mà trong mắt bọn họ lại không dung nổi hạt cát, cho nên mới dẫn đến sự khiêu chiến giữa hắn và tộc Cửu Đầu Điểu, hắn bị bọn họ kiêng kỵ, từ đó trở thành cục diện không chết không nghỉ.
Lại nói, kể cả hắn đánh sống đánh chết xử lý tất cả cao thù của hai trận doanh, thắng được mười bí cảnh, đến cuối cùng cũng không phải là người của tộc Cửu Đầu Điểu cùng những thế gia siêu cấp khác tiến vào hay sao?
Hắn không muốn sau khi bản thân vất vả một trận, thành quả thu được lại trở thành áo cưới cho người khác.