Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, Thiên Tôn Tề Vanh lên tiếng: “Tào Đức, ngươi cứ an tâm đi chiến đấu, ta sẽ bày binh bố trận cho ngươi, đảm bảo ngươi bình an vô sự!”
Sau đó, Tề Vanh lại bổ sung thêm: “Ngươi thắng được những bí cảnh nào, đến lúc đó ta sẽ ưu tiên ngươi tiến vào trong những bí cảnh đó đầu tiên, cho ngươi lấy đi một nửa tạo hóa bên trong.”
Những lời này vừa ra, trong lòng Sở Phong liền chấn động mạnh!
Vốn dĩ hắn còn đang mặt ủ mày chau, thế nhưng chớp mắt đã bừng bừng chiến ý giống như được bơm máu phượng hoàng, cái này gọi là tinh thần sáng láng, thần thái phi dương, hai mắt như bắn ra thiểm điện.
Lúc này hắn còn cần bận tâm đến ánh mắt của người khác nữa sao, bị người ta ganh ghét cũng được, chỉ cần là người đầu tiên có thể tiến vào trong bí cảnh, sau đó lấy đi một nửa tạo hóa bên trong, sau khi hưởng hết số tạo hóa đó liền phủi mông rời khỏi, trực tiếp chạy lấy người.
Xong chuyện chỉ cần phủi áo bỏ đi mà thôi!
“Tiến hóa giả thế hệ ta không cầu lưu danh vạn thế, chỉ nguyện yên lặng trấn giữ cương thổ, tiến đánh Hạ Châu và Thiêm Châu chính là trách nhiệm của thế hệ chúng ta, phải dũng cảm tiến tới, huyết chiến sa trường, da ngựa bọc thây!”
Âm thanh Sở Phong vang vọng, quang minh lẫm liệt, cực kỳ khí khái mà la lớn.
Khóe miệng một số lão gia hỏa đều co giật, lúc trước bọn họ rõ ràng còn cảm nhận được sự biếng nhác cùng tiêu cực của hắn, không muốn xuất chiến, kết quả vừa mới nói ban thưởng, hắn đã giống như được bơm đầy nhiệt huyết sục sôi?!
Thiên Tôn Tề Vanh thở dài: “Thẳng thắng cương nghị, không hổ là nam tử tốt của trận doanh Ung Châu ta!”
Sau khi một đám danh túc nghe vậy, da mặt đều muốn co rút.
Thiên Tôn không biết sao? Tiểu tử kia là được phần thưởng kích thích, thế nhưng bọn họ rất nhanh đã tỉnh ngộ, Thiên Tôn anh minh thần võ, làm sao ngài có thể nhìn không thấu.
Mặc kệ là gan dạ cũng được, trung nghĩa cũng tốt, quần chúng không quan tâm điều đó, thứ mà bọn họ chân chính để ý chính là lời hứa mà Thiên Tôn Tề Vanh đã ban cho Tào Đức, phần thưởng kia cũng quá mức nghịch thiên.
Trước kia từng đào ra một bí cảnh bên trong có Dung Đạo Thảo, nếu như lần này Tào Đức một hơi thắng được một mảnh bí cảnh, một nửa tạo hóa trong đó sẽ để hắn lấy đi trước, kia chính là tạo hóa lớn cỡ nào?
Mọi người đoán chừng, chờ đến lượt những người sau tiến vào, bên trong khẳng định sẽ giống như bị chó gặm qua một lần, lung tung lộn xộn, cái gì cũng không dư ra nổi.
Bởi vậy, trong nháy mắt đã có rất nhiều người lên tiếng phản đối, thái độ còn cực kỳ nghiêm nghị, nói Thiên Tôn Tề Vanh không thể coi trọng bên này coi nhẹ bên kia, đưa cho Tào Đức quá nhiều chỗ tốt, hắn vô phúc hưởng thủ, như vậy chính là không công bằng.
Trong đó, người của tộc Cửu Đầu Điểu phản đối kịch liệt nhất, bọn họ căn bản không muốn để Tào Đức quật khởi, không muốn đưa cho hắn những đại cơ duyên lớn đến không thể tưởng tượng này.
Thiên Tôn Tề Vanh lạnh lùng nhìn đám người, chậm rãi nói: “Nếu như không có Tào Đức, lần đánh cược trong lĩnh vực Thánh giả này chúng ta có thể lấy được mấy bí cảnh? Ngay cả một cái cũng không thắng được!”
Giây phút ấy, mọi người đều có chút trầm mặc.
Đây chính là tình hình thực tế, nếu như không có Tào Đức đuổi đến đúng thời khắc quan trọng, kịp thời ra sân chiến đấu, ván cược trong lĩnh vực Thánh giả sẽ bị diệt toàn quân, Ung Châu sẽ không thắng nổi một trận.
Có thể nói, bọn họ có thể cầm xuống được bao nhiêu bí cảnh trong trận đánh cược ở lĩnh vực Thánh giả, tất cả đều trông cậy vào Tào Đức, đây chính là công lao của một mình hắn.
“Hừ, ta cảm thấy ban thưởng như vậy cho hắn là quá nhiều, không sợ hắn không có phúc phận hưởng thụ hay sao, đến lúc đó liệu có còn mạng để tiêu thụ không mới quan trọng?” Một vị danh túc của tộc Cửu Đầu Điểu âm u lên tiếng.
Một lát sau, cả người lão ta giống như bị sét đánh, huyết dịch toàn thân như muốn ngưng tụ, tiếp đó trước mắt đều biến thành màu đen, cơ thể gần như bị nổ tung!
Lão ta chỉ bị Tề Vanh Thiên Tôn liếc một cái đã rơi xuống kết cục thảm như vậy, sau đó liền không dám mở miệng nữa.
Lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu cũng không lên tiếng, chưa từng phản đối, Thần Vương Xích Phong cũng không tiếp tục cổ vũ tộc nhân lên tiếng, toàn bộ đều yên ắng trở lại.
“Vì Ung Châu, vì núi non tráng lệ của dương gian sớm ngày được thống nhất, ta nguyện xuất chiến!”
Tào Đức ở bên cạnh giống như được uống máu rồng, dõng dạc hô vang, hiện tại cũng không cần người nào ủng hộ sĩ khí cho hắn, hắn cũng có thể tự cổ vũ chính mình, sau đó bắt đầu chạy như điên phóng ra chiến trường.
“Ta muốn thắng các người một trăm cái!”
Tào Đức hô lớn, cũng không quan tâm đối phương có nhiều cao thủ cấp hạt giống như vậy hay không, chỉ sợ đối phương không có người dám lên sàn, bởi vậy liền trực tiếp khiêu khích tất cả.
Giờ khắc này, huyết dịch trong người hắn chính thức sục sôi dâng trào, ngao ngao kêu lớn, toàn thân phát nhiệt, đi tới đi lui tại chỗ đó, căn bản không thể dừng lại.
Lúc này hắn hoàn toàn bị phần thưởng khủng bố kia kích thích.
Trong nháy mắt, sắc mặt của tất cả tiến hóa giả tây bộ Hạ Châu và nam bộ Thiêm Châu đều xanh mét xám ngoắt, không ngờ hiện tại thiếu niên kia lại tự mình nhảy nhót ra trận.
Trong khoảnh khắc ấy, trận doanh của nam bộ Thiêm Châu và tây bộ Hạ Châu đều rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa nãy mới “nhặt xác” nọ.
Sau đó, hai trận doanh này lập tức sôi trào, thiếu niên kia dám khiêu khích bọn họ như vậy, vừa mới bước ra sân đã tuyên bố muốn đánh một trăm cái.
Ầm!
Quần chúng lập tức từ trạng thái yên tĩnh ngắn ngủi đến phẫn nộ gào thét, trong nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi, chỗ đó liền xông ra hai đám người, dày đặc đan xen, không ít người đều nhốn nháo.
Đánh giá đơn giản mà sơ lược một chút thì chính là, chỗ kia ít nhất cũng phải có mấy ngàn người.
Sở Phong có chút quáng mắt, sau đó không khỏi kinh ngạc, cao thủ cấp hạt giống của hai trận doanh kia nhiều như vậy sao? Hắn cảm thấy có chút không chân thực.
Mặc dù hắn không có đi tìm hiểu quy tắc đánh cược, nhưng cũng đoán chỉ tầm mười mấy người là hết cỡ đi?
Khói bụi ngập trời, mặt đất đều run rẩy, tiếng kêu đánh đòi giết vang lên liên miên, hai đoàn người kia lần lượt đến từ Thiêm Châu và Hạ Châu, cứ như vậy liền xông đến.
Sở Phong nhổ một ngụm nước bọt, xách lên lang nha bổng chuẩn bị đánh sống đánh chết với đám người, hắn muốn liều mạng vì những bí cảnh kia.
Vẫn may là thời khắc mấu chốt chợt có nhân vật lớn quát khẽ, có Thần Vương bay lên duy trì trật tự, chặn hết đám người điên cuồng kia trở về.