Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong lòng Sở Phong không khỏi trào lên xúc động, hắn biết rõ Vũ Thượng Thiên Tôn làm vậy là bởi không yên lòng, cho nên mới tự mình ra mặt, không kiêng kỵ hậu quả gì, yên lặng không tiếng động giúp hắn dò xét.
Lê Cửu Tiêu cũng nhớ ra điều gì, ánh mắt lộ ra thần mang, vỗ lên vai của Sở Phong mấy cái, sau đó đứng bên cạnh hắn, sánh vai đối mặt với tất cả mọi người.
Lần này một số cường giả cao đoan của trận doanh Ung Châu có biểu hiện kinh diễm trên chiến trường, trong trận đối quyết cấp Thần Vương, gần như đã cầm xuống hơn nửa bí cảnh.
Chủ yếu chính là bởi Lê Cửu Tiêu, Tiêu Nghi Vận, Di Hồng và Cơ Thải Huyền quá mạnh, đều là những người xuất sắc trong số những Thần Vương, có thể xếp trong top mười Thần Vương mạnh nhất dương gian.
Chỉ có điều, những quyết đấu ở cấp bậc khác của Ung Châu cũng lộ ra rất nhiều nhược điểm, ngoại trừ lĩnh vực Thánh giả, quyết đấu của những cảnh giới khác đều rất thảm.
Thậm chí ở một số lĩnh vực quyết đấu còn bị diệt toàn quân!
Hầu tử đâu? Sở Phong kinh ngạc, không thấy đám Di Thiên khiến hắn cảm thấy rất không quen.
Hắn nhìn thấy Di Hồng, phát hiện sắc mặt của vị Thần Vương này không tốt cho lắm, sau đó lại trông thấy Di Thanh, trên gương mặt hình như cũng ẩn ẩn giận dữ, tâm tình giao động kịch liệt.
Tình huống gì đây, Di Thiên đâu?
Đồng thời Sở Phong cũng phát hiện, đám Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao cũng không ở nơi này, trong lòng Sở Phong lập tức run lên, ý thức được có thể đã xảy ra chuyện?!
“Đám Di Thiên đâu rồi?!” Sở Phong trực tiếp lên tiếng.
“Bọn họ bị thương rồi.” Di Thanh đỏ mắt mà lên tiếng.
Lúc này, những người khác cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng, nghĩ đến quyết đấu trong cấp Á Thánh trước đó không lâu, thật sự khiến người ta vô lực, lại cảm thấy cực kỳ tiếc hận.
Sở Phong vội vàng trấn an Di Thanh, ở hậu phương tìm được hầu tử, dáng vẻ của gã thực sự rất thảm, cả người toàn là máu, cơ thể bị một thanh trường mâu màu đen đâm xuyên, được người khiêng trở về.
Ngoại trừ hầu tử Di Thiên, hai người Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao cũng gặp tai nạn tương tự, bị người ta dùng trường mâu màu đen đóng đinh trên mặt đất, máu chảy như suối, bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Khó trách Di Thanh lại khóc đến hai mắt đỏ bừng, mấy người hầu tử thảm như vậy, suýt chút nữa đã bị người ta giết chết!
“Đây là ai làm?!” Sở Phong hỏi, nhìn về phía chiến trường Á Thánh, đáng tiếc lại có quá nhiều người, tầm nhìn của hắn bị ngăn cản.
Hắn cảm thấy, khi mình quyết chiến với một đám Thánh giả, thời gian tiêu hao cũng không quá dài, kết quả bên chiến trường của đám hầu tử đều xảy ra chuyện, bọn họ bị người ta dùng thủ đoạn đẫm máu đóng đinh trên mặt đất, cả người ai nấy đều đẫm máu, quá mức đột nhiên.
“Mợ nó, là một tên biến thái rất mạnh, ta thề sau khi tiến vào lĩnh vực Thánh giả sẽ đi ngao luyện chân ngã ở trong Thái Thượng Lò Bát Quái, không trở thành Đại Thánh sẽ không quay về!”
Hầu tử hai mắt đỏ ngầu lên tiếng, những chiếc mâu đen sì cắm trên người đã được rút ra, thế nhưng vẫn khiến gã run rẩy như cũ, đây là tức đến run người.
Gã cảm thấy chuyện này quá nhục nhã, không chỉ thất bại ở chiến trường, mà còn thất bại đến triệt để, vậy mà lại bị người ta ném phi mâu vào người, suýt chút nữa đã trực tiếp đâm chết!
Sắc mặt của Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao cũng tái nhợt, hai người đều siết chặt nắm đấm, nằm trên giường bệnh, tất cả đều giận dữ cùng xấu hổ vô cùng, bởi vì khi đối phương gần như giết chết mình lại còn dẫm đạp lên tôn nghiêm bọn họ một cách vô tình.
“Gã rất mạnh, một quyền ấn đã chấn vỡ một cánh của ta, sau đó gần như trêu đùa mà ra tay, cuối cùng liền ném trường mâu đóng đinh ta trên chiến trường!” Bằng Vạn Lý vừa xấu hổ vừa phẫn nộ lên tiếng.
Gã ta và Tiêu Dao cũng thề, sau khi đến lĩnh vực Thánh giả, nếu như không phát sinh đủ số lần lột xác kinh người thì sẽ rời khỏi, trở về bế tử quan trong gia tộc, vĩnh viễn không đi ra.
Lần đại bại hôm nay bị bọn họ coi thành đại sỉ nhục cực kỳ mất mặt.
Nhất là đối phương còn buông vô số lời lạnh nhạt cùng những tư thái nhục nhã đối thủ, khiến trong lòng bọn hầu tử như có một cây gai, càng đâm càng sâu.
Đáng tiếc, bọn họ quả thật không đánh lại đối phương, cho nên cũng không thể nói lại một lời.
Bên phía trận doanh nam bộ Thiêm Châu xuất hiện một Á Thánh khủng bố, không lâu trước đã xuất chiến, đánh tan đám người hầu tử, đánh đâu thắng đó.
Ngay cả Thiên Tôn Tề Vanh cũng đích thân hạ lệnh, người trong lĩnh vực Á Thánh không cần ra trận nữa, một khi người kia còn ở, bọn họ tuyệt đối không thắng được.
Không ngờ đối phương lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như thế!
Bởi vì biểu hiện của Sở Phong quá kinh diễm, lấy tư thái Đại Thánh trấn áp quần hùng, đến mức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, nếu không phải vậy thì quyết đấu ở lĩnh vực Á Thánh đã trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý!
Sinh vật kia rất đáng sợ, đánh tàn phế đối thủ dễ như trở bàn tay.
“Gã đó có lai lịch gì?!” Sở Phong lại hỏi, rất đáng tiếc bản thân mình lại cao hơn người kia một cảnh giới, không có cách nào thay bọn hầu tử ra tay báo thù.
Trên thực tế, Thần Vương Di Hồng cũng vì chuyện này mà phát hỏa, hắn ta rất mạnh, thế nhưng cũng không thể dùng tư cách Thần Vương hạ trận để đi đòi lại công đạo cho đệ đệ.
“Nó nắm giữ Ma Bàn Quyền.” Bằng Vạn Lý lên tiếng. Lúc mới mắt đầu, một cảnh của gã ta chính là bị một quyền của tên kia đánh nổ, không hề để mắt khi đối diện với Bằng Tộc.
Sau khi Sở Phong nghe được, nơi sâu trong mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo, lại là Ma Bàn Quyền, chẳng lẽ chính là đệ tử của nhất mạch Thái Võ Thiên Tôn?!
Hắn cùng nhất mạch này đã định sẵn là không chết không nghỉ!
“Còn thâm sâu hơn cả Ma Bàn Quyền, có lẽ là người của nhất mạch Võ Phong Tử!” Hầu tử nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
Bị đánh bại thì cũng thôi đi, nhưng đối phương còn nhục nhã bọn hắn đủ kiểu.
“Nhất mạch của Võ Phong Tử?!” Sở Phong kinh ngạc.
“Ừ, chúng ta nghi ngờ y tu luyện Thất Tử Thân, nếu không thì làm sao có thể nghịch thiên như vậy?!” Tiêu Dao lên tiếng.
Sở Phong nghiêm nghị hẳn lên, hắn có ấn tượng quá sâu với Thất Tử Thân, khi cùng bọn lão Cổ và Đông Đại Hổ đi hái Huyết Mạch Quả, bọn hắn đã gặp người của nhất mạch Võ Phong Tử ở hòn đảo đáng sợ kia, kẻ đó tu luyện Thất Tử Thân, là một vị Tam Chuyển Thần Vương, khiến lão Cổ ở trạng thái suy yếu cũng không ứng phó được, khủng bố vô biên.
Bọn họ thắng được hoàn toàn dựa vào sử dụng đất luân hồi cùng mâu gỗ màu đen!