Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không hổ là truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử, loại thủ đoạn này, loại chiến ý sát phạt này quả nhiên bất phàm, hơn nữa còn cường ngạnh chống lại lôi kiếp trong truyền thuyết, dáng vẻ còn cực kỳ thong dong tỉnh táo, người này chắc chắn sẽ trở thành Đại Thánh, có thể quét sạch đối thủ!”
Bên tây bộ Hạ Châu cũng có rất nhiều người lên tiếng, nhìn chằm chằm truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử, chủ yếu là tỏ ra thái độ kính sợ với loại quái vật khủng bố bước ra từ truyền thuyết - Võ Phong Tử.
Một khi dính dáng đến Võ Phong Tử hoặc là dính dáng đến truyền nhân của nhất mạch ông ta, tuyệt đối là dây dưa phải một kẻ mạnh đến biến thái, trình độ phải nói là mạnh đến kinh dị.
Đồng thời cũng là bởi vì chung kẻ thù, Tào Đức đã bắt của bọn họ nhiều người như thế, tây bộ Hạ Châu tất nhiên cũng hi vọng sẽ có người đứng ra vào lúc này, đánh bại Tào Đức.
Ầm!
“Huyết hà” khuấy động, “sóng lớn” vô biên hình thành một mảnh đỏ sậm, đây là thiểm điện sao?
Quả thật khiến người ta kinh hãi, vô số sợi tơ sương hỗn độn cũng đang ẩn hiện.
Thế nhưng nam tử đứng dưới màn thiên kiếp cũng rất cứng cỏi mà đối kháng, ánh mắt ngày càng tản ra dã tính nồng đậm.
Cho dù là người của trận doanh Ung Châu, lúc này trong lòng cũng không khỏi lo lắng, nếu như người kia trở thành Đại Năng, liệu Tào Đức có thể ngăn cản hay không?
Bởi vì nhìn khung cảnh trước mắt, tất nhiều người đều cảm thấy cực kỳ áp lực, hô hấp cũng có chút không thông, thân ảnh trong thiểm điện màu đỏ đen kia thực sự rất đáng sợ, có chút giống như Thần Ma.
Lúc này, sắc mặt một vài vị cố nhân của Sở Phong cũng ngưng trọng hẳn lên, có chút bận tâm, sợ cường giả giống như thần ma kia sẽ khí nuốt thiên hạ, dũng mãnh vô địch.
Ánh Hiểu Hiểu không nhịn được mà cau mày, lộ ra vẻ ưu sầu, cô quả thực có chút sợ hãi, hiện tại nghi ngờ thiếu niên Tào Đức chính là người năm đó, nếu như hắn bị truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử công kích... thậm chí là mất đi sinh mạng, cô thực sự không dám tưởng tượng, chuyện kia làm cô có chút sợ hãi.
Dù sao thì nơi này cũng không phải tiểu âm gian, đây chính là dương gian, nhân tài lớp lớp như nấm sau mưa, có vô số cao thủ, cô thật sự không dám chắc chắn, chủ yếu là lo sợ mình sẽ bị loạn.
Ánh Vô Địch cũng nghiến răng, sắc mặt có chút khó coi, bởi vì cánh tay của hắn ta lại bị muội muội nhà mình bóp đến xanh xanh tím tím.
“Muội có hơi khẩn trương.” Ánh Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói.
Lúc này, Ánh Trích Tiên cũng mở lời: “Nhất mạch của Võ Phong Tử đều có người xuất thế, hơn nữa còn đứng về phía Thiêm Châu, thế đạo sắp loạn, mà sau khi nhất mạch này luyện Thất Tử Thân, từ trước đến nay đều vô địch, quét ngang toàn bộ đối thủ.”
Nơi xa, thiếu niên mãng ngưu cũng trợn to hai mắt như chuông đồng, cưỡi ở trên cổ phụ thân nhà mình, trong miệng nhả khói trắng, đang vận công đối với cường giả trong lôi kiếp.
Một nơi khác, Chu Hi cũng đang nhíu mày, hai mắt không rời khỏi chiến trường.
“Lần này sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì đi?”
Trận doanh Ung Châu, một số người cũng đang châu đầu ghé tai mà nghị luận.
Chủ yếu là do danh khí của Võ Phong Tử quá lớn, Lê Đà không xuất hiện, kẻ nào dám nhảy ra tranh phong?
Thời đại tiền sử, sau khi mấy sinh vật cấp thần thoại trong thần thoại biến mất cùng với danh sơn đại xuyên, còn ai có thể đối phó với Võ Phong Tử?
Tuy rằng bao nhiêu năm qua ông ta chưa hề lộ diện, nghe đồn hình như đã tọa hóa (1).
(1)Tọa hóa: Chết. Trong Phật giáo là chỉ dáng chết của Phật, ngồi xếp bằng mà chết.
Nhưng mà cái này chung quy cũng chỉ là tin đồn, người hiểu rõ nội tình đều biết, ông ta phần lớn là vẫn sống.
Mà nhất mạch của ông ta, người luyện Thất Tử Thân xuất hiện tuyệt đối khiến cho các phương phải suy nghĩ, đồng thời cũng cảm thấy khủng bố, người của nhất mạch này vẫn luôn bá đạo và vô địch.
Ầm ầm!
Đại thiên kiếp dọa người, biển sấm sét hắc ám trút xuống, điện quang huyết sắc phá rạch bầu trời, ngày càng trở nên dọa người.
Trong lôi quang kia, một thiếu niên dáng người cao lớn ở trần thân trên, cơ thể màu đồng rất cường kiệt, cơ thịt nổi lên giống như đang quấn quanh từng con rồng nhỏ, giống như Thần Ma tiên thiên trở lại từ địa ngục, cực kỳ dọa người!
Mái tóc đen dày của gã ta xõa tung, khắp người đều là máu, ngoan cường chống lại thiên kiếp, ngẫu nhiên lại quay đầu nhìn xuyên qua sợi tóc, xuyên qua màn điện quang, lộ ra hai đồng tử cực kỳ đáng sợ. Giống như ánh mắt của dã thú khiến người ra sinh ra tâm sợ hãi.
Gã ta tên là Lịch Trầm Thiên, là một thiếu niên máu lạnh rất ma tính, mạnh đến không hợp lẽ thường, khiến rất nhiều người cùng thế hệ phải tuyệt vọng.
Đối mặt với loại thiên kiếp này, bản thân gã ra cũng chịu không nổi, toàn thân ngập tràn thương tích, thậm chí còn có nhiều chỗ bị đánh xuyên, máu chảy như suối, sau đó lại bị thiểm điện làm cháy đen, lộ ra cả xương cốt bên trong.
Thế nhưng gã ta vẫn cực kỳ cứng cỏi, ý chí kiên định, kiệt ngạo bất tuân, há miệng gầm nhẹ một tiếng, cực khổ chịu thiên kiếp.
“Ta muốn giết Đại Thánh, Tào Đức, ngươi chẳng qua chỉ là bộ xương khô trên con đường tu hành của ta mà thôi!”
Gã ta đang gào thét, thừa nhận thống khổ cực độ, có thể nói là gồng mình đối kháng với thiên kiếp tuyệt thế được ghi chép trong lịch sử, giữa mớ tóc tai bù xù, hai mắt lạnh băng của gã lộ ra, sát khí bành trướng.
Gã ta đang khích lệ bản thân, luôn miệng xác minh Tào Đức chỉ là đá kê chân của gã, chỉ là một phong cảnh trên con đường tiến hóa, một vật chết không hơn không kém.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều nhìn về phía Tào Đức, muốn nhìn thấy phản ứng của hắn.
Nhưng Sở Phong lại vô cùng bình tĩnh, không hề nói gì, điều này khiến mọi người đều giật mình, chẳng qua rất nhanh đã trở nên thư thái, hiển nhiên Tào Đức đã cảm nhận được áp lực, đang nghiêm túc chờ đợi.
Cuối cùng thì người ở trước trận doanh Ung Châu cũng nhìn thấy Sở Phong có biểu tình, hắn đang nói gì đó với Thiên Tôn Tề Vanh.
Đây là muốn làm gì?
Rất nhanh, người ở gần đó đã nghe được, hắn đang mượn binh khí Mẫu Kim?
Trong lúc nhất thời, mọi người thuộc trận doanh Ung Châu đều nhíu mày, Tào Đức đây là không nắm chắc, cho nên mới tiện tay kìm kiếm binh khí mạnh nhất sao?
Sở Phong lại nói: “Binh khí Thiên Tôn cho ta ta cũng không thôi động được, ta là muốn hỏi, trên người Tề Vanh tiền bối có vật liệu Mẫu Kim hay không, ta muốn nghiên cứu một chút, xem xem có thể làm nóng chảy để luyện khí hay không.”
Ý gì đây? Đều đã đến bước này rồi, hắn còn ở đó mà nghiên cứu Mẫu Kim, còn muốn tự mình luyện khí? Mọi người cảm thấy không thể hiểu.