Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mẫu Kim quá trân quý, ngay cả Thiên Tôn cũng không có khả năng có được loại vật liệu này, Tề Vanh Thiên Tôn lắc đầu, thế nhưng phát hiện Tào Đức rất muốn mượn, cho nên đã đi hỏi những người khác.
“Ngươi muốn làm gì?” Vũ Thượng Thiên Tôn âm thầm hỏi, trên người ông cũng không có vật liệu này.
Sở Phong rất tôn kính ông, cũng âm thầm trả lời mấy câu.
Điều này khiến đồng tử của Vũ Thượng Thiên Tôn co lại, không tiếp tục lên tiếng nữa.
Tề Vanh Thiên Tôn thật sự tìm về ba miếng Mẫu Kim, đều không lớn, thế nhưng lại rất nặng, được mượn từ những nhân vật ở trong chỗ sâu của khu vực được sương mù hỗn độn bao phủ.
Không thể nghi ngờ, trong đó đều là đại nhân vật chân chính, có sự tồn tại cấp lão tổ, trong đó bao gồm cả lão tổ của Lục Nhĩ Mi Hầu,...
Mẫu Kim này được mượn từ lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu, chỉ có lão ta mới mang theo bên người thứ như vậy, đủ để thấy nội tình tộc này cường đại nhường nào.
“Của tộc Cửu Đầu Điểu?” Sở Phong trưng ra dáng vẻ ghét bỏ, không khỏi đeo lên tấm bảo vệ tay cùng với những bí giáp kim loại khác để che phủ hai tay, sau đó mới tiếp nhẫn ba khối Mẫu Kim to bằng nắm đấm nọ.
Rất nhiều người đều không biết nói gì, thái độ gì đây, chẳng lẽ tộc Cửu Đầu Điểu khiến Tào Đại Thánh chán ghét đến trình độ này sao? Không ngờ còn không muốn trực tiếp dùng tay tiếp xúc.
Trên thực tế, Sở Phong làm vậy là để tránh cho khí tức của bản thân mình bị nhiễm lên trên đó!
Chỉ có điều, sau hành động này lọt vào trong mắt của Thần Vương Xích Phong thì lại không phải vậy, khiến y tức đến nỗi phổi cũng cháy khét, há lại có đạo lý nào như thế? Y gần như lộ ra sát cơ.
Nơi xa, hai đại trận doanh Hạ Châu và Thiêm Châu đều ầm ĩ cả lên.
Ban nãy truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử buông ra những lời lãnh khốc như thế, làm nhục Tào Đức, vậy mà Tào Đức lại không đáp lại, khiến tiến hóa giả của hai đại trận doanh nghị luận sôi nổi.
“Xem ra Tào Đức thật sự đang chịu áp lực lớn, sau khi bị người ta uy hiếp đánh chết lại không hề tỏ thái độ gì, quá nửa là trong lòng đã sinh ra do dự không chắc!”
“Cũng không nhìn xem đó là ai, là người luyện Thất Tử Thân của nhất mạch Võ Phong Tử, tuyệt đối chính là cường giả cấp truyền thuyết, sau khi trở thành Đại Thánh sẽ khiến người cùng cấp bậc phải kiếp sợ, có ai dám không phục, nào có đối thủ ngang cơ. Cho dù đối thủ có là Đại Thánh cũng rất khí chống lại Thất Tử Thân!”
Mọi người đang bàn luận, ngày càng tỏ ra xem trọng Lịch Trầm Thiên, cho rằng không lâu nữa gã ta tuyệt đối sẽ khiến chiến trường tam phương phải rung động, có thể quét ngang hết thảy kẻ địch!
Trong thoáng chốc, mọi người đã trông thấy một vị bá chủ quật khởi, nhất định sẽ trấn áp hết thảy địch thủ trên thế gian!
Ầm ầm!
Giờ khắc này, thiểm điện càng ngày càng trở nên đáng sợ, một mảnh khu vực trở lên mịt mờ giống như huyết hải cuồn cuộn, thiểm điện màu đỏ đan xen, sóng lớn ngập trời!
Mà lúc này, Lịch Trầm Thiên cũng gặp phải nguy cơ lớn nhất, lần thiên kiếp này phải nói là cửu tử nhất sinh, gã ta không có khả năng vượt qua một cách bình an vô sự, lúc này trên người đã bị thương rất nặng, khắp cơ thể đều là máu, cực kỳ chật vật, thân thể đều sắp bị xé rách.
Thế nhưng trong loại bước ngoặt này, cơ thể gã ta đột nhiên chấn động kịch liệt, đồng thời cũng khiến mọi người không khỏi há hốc miệng, gã ta thế mà văng tục: “Ai ui đù má!”
Lịch Trầm Thiên lảo đảo, cả người đứng không vững, trực tiếp bay ngược ra ngoài, miệng ho đầy máu, vết thương trên cơ thể gần như nứt toác ra.
Đám người giật mình, đây rốt cuộc là tình huống thế nào?
Truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử bị trọng thương, sắp xảy ra bất trắc?
Nhưng mà, trong màn lôi quang kia, truyên nhân của nhất mạch Võ Phong Tử - Lịch Trầm Thiên lại quay ngoắt lại, tức giận đến bạo ngược, bịch một tiếng đã lật người tiếp tục đối kháng với thiên kiếp, hai mắt giống như tia lửa điện, nhìn chòng chọc về phía trận doanh Ung Châu.
“Ngươi... dám đánh lén ta?!”
Gã ta giận không kìm được, có chút nôn nóng, hiện tại bản thân đang đối phó với thiêp kiếp, vậy mà tên Tào Đức vô sỉ kia dám ra tay đánh lén gã?!
Mọi người nghe thấy những lời này, lập tức đều ngơ ngẩn, quả thật không dám tin vào tai mình?
Tào Đức, Tào Đại Thánh... sẽ làm ra những chuyện như đánh lén người khác ư?
Chỉ có trận doanh Ung Châu, người đứng cạnh Sở Phong đều lộ ra nét mặt cổ quái, bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy, xác thực Tào Đức Tào Đại Thánh làm như vậy, ai nấy đều câm nín.
“Mi là cái thá gì chứ, mở miệng liền đòi đánh chết ta, khép miệng liền muốn giết Đại Thánh, tiểu gia đây là đang dạy dỗ ngươi, để ngươi hiểu rõ không thể ăn nói linh tinh, nói sai ta liền cho ngươi ăn gạch!”
Sở Phong lên tiếng, đứng tại chỗ mà ước lượng khối Mẫu Kim trong tay, ban nãy hắn ném chính là một khối lớn.
Tất cả mọi người đều không biết nói gì, triệt để ngộ ra hắn muốn Mẫu Kim để làm gì, chính là muốn tìm một cục gạch nện người mà không bị lôi quang phá hủy!
Truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử nhất thời nổi giận lôi đình, khi đối kháng với lôi kiếp sinh tử, gã ta lạnh giọng lên tiếng: “Tào Đức, ngươi sợ đến điên rồi sao? Ta muốn quyết chiến với ngươi là chuyện của không lâu sau chứ không phải bây giờ!”
Gã ta đang chất vấn, thanh âm ầm ầm như tiếng sấm.
Sở Phong khinh thường đáp: “Ngươi nói muốn quyết chiến cùng ta thì ta phải quyết chiến? Ngươi tính là cái thá gì chứ! Hiện tại mới chỉ là một Á Thánh nho nhỏ mà thôi, lại dám mở miệng cuồng ngôn như vậy, đây là bổn Đại Thánh đang dạy ngươi phải làm người như thế nào.”
Phong cách này... quá quỷ dị, cũng quá khác bọt, quần chúng nghe xong đều không biết nói cái gì mới tốt.
“Hây, lại ăn thêm cục gạch nữa của ta đi!”
Giờ phút này, Sở Phong quả quyết hạ thủ lần nữa. Trên thực tế là trước khi hét lên thì hắn đã ném ra một khối Mẫu Kim nặng trịch trong tay.
Ngay khi đối mặt với thiên kiếp sinh tử, Lịch Trầm Thiên đã suy yếu từ lâu, thân thể giống như nứt thành bốn mảnh, một số vị trí còn lộ ra xương trắng, tất nhiên rất khó tránh né một kích bất ngờ của Đại Thánh.
Sau khi gã ta kêu đau một tiếng liền lập tức lật ra ngoài, cơ thể đau đớn vô cùng, chủ yếu là sau khi hắn ngã xuống, lôi quang lập tức giống như thủy triều bổ xuống, bao phủ toàn thân gã ta, khiến cho vết thương càng trở nên đáng sợ.
“Ngươi...” Gã ta giận đến không thở nổi.