Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi cái gì mà ngươi, ngày hôm nay tiểu gia sẽ dạy cho ngươi biết làm người như thế nào! Còn chưa có trở thành Đại Thánh đâu, ngươi tốt nhất vẫn nên câm miệng cho ta, an phận biết điều một chút! Nhiều lần khiêu khích ta như thế, mở miệng liền đòi giết, khép miệng liền nói ta là hòn đá kê chân cùng bộ xương khô, ngươi chỉ là một Á Thánh rách nát, nói ai chứ? Là ai cho ngươi lá gan dám bất kính với một vị Đại Thánh như vậy? Ngươi muốn chết hả? Khẳng định là tìm chết rồi!”
Sở Phong trách cứ, trong lúc nhất thời liền ném loạn khiến quần chúng câm nín không thôi, mà cái này cũng khiến Lịch Trầm Thiên nổi giận xung thiên, nhưng lại không thể phát tác được, gã ta quả thực sợ hãi lại bị Tào Đức ném trúng, như vậy bản thân chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!
Nói đến cục gạch kia, trên thực tế chính là Mẫu Kim, hơn nữa còn do một vị Đại Thánh ném ra!
Nếu không có thiên kiếp cản trở, khiến cho lực đạo của Mẫu Kim suy yếu đến cực độ, vậy chỉ sợ một miếng Mẫu Kim do Đại Thánh ném ra đã có thể đập tan hết thảy kẻ địch trong lĩnh vực Á Thánh thành mảnh vụn!
Tất cả mọi người đều không biết nói sao cho phải, cẩn thận mà nghĩ thì những gì Tào Đức nói cũng không phải không có đạo lý, nhiều lần bị uy hiếp tính mạng như vậy, đổi lại thành người nào cũng sẽ không thoải mái, huống chi là vị Đại Thánh Tào Đức có phong cách hoàn toàn “khác loại” này!
Chỉ có điều, một số người quen của Tào Đức lại âm thầm nhe răng cười tủm tỉm trong bóng tối, ví dụ như hầu tử, tuy rằng nằm ở đó không thể đứng lên, thế nhưng gã rất muốn nói, không như vậy thì không phải Tào Đức.
Về phần Long Đại Vũ, cậu ta cũng cảm thấy cực kỳ bó tay, cũng rất muốn nói, so với chuyện để cậu ta cõng thay tội danh thì hành động này vẫn còn tính là ôn hòa chán, thằng cháu trai này chính là một món hàng lậu.
Mà thiếu niên mãng ngưu thì lại muốn bật thốt hai chữ quá giống, ngày càng tin chắc vị huynh đệ Tào Đức này chính là cố nhân kia của mình, phong thái như vậy... từ trước đến nay chưa có người nào vượt mặt!
“Ai ui ta #!” Trong lôi quang, Lịch Trầm Thiên lại gầm lên giận dữ, gã ta không thể nhận nhịn được nữa, ban nãy lại bị một “cục gạch” đập trúng, gã ta rất muốn gào lên, lão tử đều ngậm miệng rồi, cái gì cũng không nói thêm, tại sao ngươi vẫn còn hạ hắc thủ?!
Trong giờ phút này, phía nhân vật cấp cao của hai trận doanh còn lại cũng không nhìn được nữa, trực tiếp âm thầm truyền âm cho Tề Vanh Thiên Tôn, bảo ông ta nhất định phải ngăn lại hành vi này, như vậy còn ra thể thống gì nữa!
Trên thực tế, cường giả cấp Thiên Tôn cũng chỉ thấy Lịch Trầm Thiên có thể kiên trì không chết, cho nên mới không can thiệp ngay từ đầu, thế nhưng hậu quả của việc bọn họ giữ im lặng chính là, Tào Đức trái một cục phải mộc cục, nên ném đều đã ném, không nên ném cũng đã ném, hơn nữa còn ném đến phát nghiện, quá không đứng đắn, còn chưa biết thu tay lại đâu.
Sở Phong lại lên tiếng: “Ngươi thật sự im miệng rồi nhỉ, nhưng mà vẫn chưa chịu nhận lội đâu, được rồi, ta cũng không cần lời xin lỗi hư danh giả ý, ngươi dứt khoát bồi thường ta đi!”
Lập tức, mọi người trên chiến trường tam phương đều cảm thấy hỗn độn trong gió!
Vốn dĩ bầu không khí nơi này còn rất ngột ngạt, mà một mảnh chiến trường mang theo hơi thở chết chóc, dù sao thì hai vị Đại Thánh đều sắp nổ ra va chạm, bầu không khí tất nhiên sẽ đáng sợ và căng thẳng vô cùng.
Ai mà ngờ được, phong cách của Đại Thánh Tào Đức lại... trong sạch như thế, chỉ mất thời gian nháy mắt, hắn đã thay đổi hoàn toàn bầu không khí khiến người ta hít thở không thông kia.
Chưa từng gặp qua Đại Thánh nào như vậy, ngay cả rất nhiều thiếu niên sùng bái Tào Đức thuộc trận doanh Ung Châu cũng đều cảm thấy ảo tưởng tan vỡ, hình tượng Đại Thánh trong lòng đã có chút nứt vỡ.
“Nhanh lên, bồi thường ta a, nếu không thì ngươi có độ kiếp ta cũng sẽ thuận tiện đánh một hồi!” Tào Đức thúc giục khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc đến độ mắt chữ a miệng chữ o, phong cách này... hoàn toàn không ai có được!
Rất nhiều người nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, sau đó xì xầm với nhau, tin chắc bản thân không có nghe lầm, một vị Đại Thánh mà cũng muốn đánh cướp?!
Mọi người nghe xong đều nghẹn họng trân trối, phong cách này quá quỷ dị.
Đại Thánh, sinh vật trong truyền thuyết, dưới tình huống bình thường, trảu quả bao nhiêu vạn năm cũng chưa chắc xuất hiện một vị, vì thế trong lòng của tất cả mọi người, sinh vật này còn được gọi là sinh vật thần thoại.
Rất nhiều người đều gửi gắm ước nguyện tốt đẹp vào đó, Đại Thánh trong tưởng tượng của bọn họ nên là người quang minh vĩ đại, thiên tư hơn người, phong thái tuyệt thế mới đúng.
Nhưng mà hiện tại, Đại Thánh Tào Đức cũng quả thật tuyệt thế, nhưng mà lại tuyệt thế theo hướng rất đổ vỡ hình tượng, đi ngược lại sử sách, cho dù có tìm lác mắt cũng không trông thấy một vị Đại Thánh nào như hắn trong sách sử.
Một số thiếu niên cường giả đều im lặng, có chút quáng mắt, thậm chí là một loại tín niệm nào đó trong lòng đã sụp đổ, đây chính là... Đại Thánh vô địch trong số tiến hóa giả sao?!
“Ta cảnh cáo ngươi, lập tức bồi thường, nếu không đừng có trách ta không khách khí. Ngươi phải biết rõ một điều, Tào Đức ta để ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm?!”
Đây chính là uy hiếp và đe dọa một cách trắng trợn, hơn nữa chính chủ còn đang xắn lên tay áo, dáng vẻ sắp tiến về phía trước, trực tiếp đi vào vùng lôi hải kia.
“Dựa vào cái gì?!”
Lịch Trầm Thiên quả thật bị tức không nhẹ, gã ta bị hạ hắc thủ, chịu những ba cục gạch, kết quả còn bị đối phương bắt chẹt, bị dọa dẫm, muốn gã ta tiến hành bồi thường?
Phổi của gã ta cũng bị lửa giận thiêu cháy, nộ khí xung thiên, thật hi vọng thiên kiếp lập tức kết thúc, sau đó gã sẽ đánh chết Tào Đức!
“Chỉ dựa vào ta là Tào Đại Thánh, mà ngươi chỉ là một tiểu Á Thánh nho nhỏ không biết tự lượng sức mình dám khiêu khích ta, chán sống rồi đi? Muốn sống thì mau chóng bồi thường!”
Sở Phong quát lớn, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa còn trực tiếp ra giá, muốn khối Mẫu Kim lớn như khối mà hắn dùng để ném, hơn nữa còn muốn hai khối.
Thật sự coi Mẫu Kim thành cải trắng phỏng? Há miệng đã muốn hai khối lớn, có khác gì ăn cướp trước mặt mọi người? Cái này khiến Lịch Trầm Thiên không thể chịu nổi.
Gã ta tất nhiên lên tiếng cự tuyệt, xác minh nói rõ, không có!
“Ngươi đường đường là truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử, sư môn lại nghèo vậy sao? Hiện tại còn không mau giao ra đây, muốn chết đúng không?!” Sở Phong không tin gã ta không có, lập tức trưng ra dáng vẻ nhà ngươi không đưa Mẫu Kim, ôn đây liền hung hăng xử lý.