Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2596 - Chương 2597: Tiền Đồ Sáng Lạn (2)

Thánh Khư Chương 2597: Tiền đồ sáng lạn (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ai cũng không ngờ được rằng Tào Đức thật sự bắt chẹt thành công.

Ngay cả mấy vị Thiên Tôn cũng phải câm nín, chẳng qua thì sắc mặt của đám Thiên Tôn ở hai trận doanh đối thủ thật sự phát đen, thầm trách Tề Vanh không ngăn cản kịp thời, lẽ ra phải chú tâm hơn gay gắt hơn mới đúng.

“Còn chưa quay về!” Thiên Tôn Tề Vanh có khổ mà không nói được, ông ta cũng nào ngờ được rằng Tào Đức thật sự bắt chẹt được tiền bồi thường, hơn nữa còn là Hoàng Huyền Mẫu Kim!

Sở Phong lập tức quay người, tương đối phối hợp, trốn về trận doanh của phe mình.

Thế nhưng trước khi đi mất, hắn còn hét to một câu: “Nhớ kỹ, ngươi còn thiếu ta một khối Mẫu Kim nữa đấy, đã nói là phải bồi thường hai khối rồi!”

Giờ khắc này, rất nhiều người bên trận doanh Ung Châu đều cảm thấy xấu hổ, cảm thấy hơi không còn mặt mũi đối diện với tiến hóa giả của tây bộ Hạ Châu cùng nam bộ Thiêm Châu.

“Đại Thánh, hình tượng Đại Thánh trong lòng ta... chính thức sụp đổ.”

Một vài thiếu niên đều lẩm bẩm, thật sự bị hành động của Tào Đại Thánh làm cho phát nghẹn, ăn cướp trắng trợn trước mặt mọi người, lại còn mặt không đỏ tim không đập mà đe dọa, loại cướp sạch này cũng quá bon tay rồi.

Hầu tử Di Thiên cũng không đành lòng nhìn thẳng, nhỏ giọng lên tiếng: “Ta hận Tào Đức!”

Nơi xa, Long Đại Vũ cũng nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Gia đây hận Cơ Đại Đức!”

Cũng có cố nhân của tiểu âm gian cảm thán: “Ta hận Sở Phong!”

Thiếu niên mãng ngưu lại càng hô lớn: “Lịch Thiên ngươi không cần sợ, ngươi hiện tại đang độ thiên kiếp lôi, đồng thời cũng độ nhân kiếp cho Tào Đức, một khi có thể vượt qua song kiếp thì chính là thiên nhân hợp nhất, đã định trước trở thành kẻ vô địch trong số những Đại Thánh của thiên hạ!”

Đây là loại người điển hình của việc chỉ sợ thiên hạ không loạn, khiến Lịch Trầm Thiên càng cảm thấy ngột ngạt, hận không thể để kẻ vừa nói phun ra máu mà chết trong lôi kiếp.

Lúc này, Lịch Trầm Thiên tóc tai bay loạn, ánh mắt dọa người, xung quanh gã ta xuất hiện huyết quang sát khí nồng đậm, cuồn cuộn khuấy động, xé rách thiên kiếp, trong nháy mắt gã ta đã mạnh lên rất nhiều, năng lượng tăng vọt, khí tức bạo ngược tràn ngập, khiến người cùng cấp bậc đều cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà sởn tóc gáy, cảm thấy người này quả nhiên là một ma chủ, một ma chủ sắp tắm máu chư thiên!

Ngay cả Sở Phong cũng cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh lẽo thấu xương, Lịch Trầm Thiên kia quả nhiên rất lợi hại, lúc này đã bạo phát, đối kháng với thiên kiếp, muốn trở thành Đại Thánh.

Tuy Lịch Trầm Thiên không nói cá gì, thế nhưng ánh mắt lạnh lẽo của gã ta đã biểu hộ hết thảy, một khi gã ta thành công, chắc chắn sẽ lấy tư cách Đại Thánh để ngược sát Tào Đức!

Thân là truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử, lại bị người ta đe dọa, bị người ta bắt chẹt lấy đi Mẫu Kim mà bản thân vốn dĩ muốn dùng để luyện binh khí, gã ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ?!

Vốn dĩ Lịch Trầm Thiên còn muốn miệt thị Tào Đức, sau khi trở thành Đại Thánh, gã ta chắc chắn sẽ giết chết Tào Đức trước mặt mọi người, coi hắn là một bộ xương khô, một vật làm nền trên con đường tiến hóa của bản thân mà thôi!

Hiện tại quyết tâm của gã ra ngày càng thêm nặng, muốn tiêu diệt Tào Đức trong thời gian ngắn nhất!

Đúng lúc này, bên trận doanh Thiêm Châu, một cỗ khí tức cường đại bất ngờ khuấy động, sau đó một luồng kim quang đại đạo trực tiếp trải đến trung tâm chiến trường.

Một nam tử xuất hiện, chân đạp lên kim quang đại đạo mà đến, mặt mũi ngập tràn sát ý điên cuồng, quát lớn: “Tào Đức ngươi mau lăn ra đây, quỳ xuống nhận chết đi!”

Người kia là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt ngập tràn sát cơ lạnh lẽo, người này có mấy phần giống Lịch Trầm Thiên, là huynh trưởng của Lịch Trầm Thiên – tên là Lịch Trầm Khôn.

Gã vốn dĩ cho rằng, sau khi Thiên Tôn của trận doanh mình cảnh cáo Tào Đức, đệ đệ của gã sẽ không có chuyện gì, không ngờ rằng tên Tào Đức vô sỉ kia lại dám bắt chẹt Mẫu Kim của đệ đệ gã.

Mấy vị Thiên Tôn không có ý lấy lớn hiếp nhỏ, không nói gì thêm nữa, yên lặng chờ Lịch Trầm Thiên độ kiếp xong, sau đó muốn cùng Tào Đức quyết chiến ra sao cũng được.

Thế nhưng gã không nhịn được, cũng không muốn oan ức chính mình, gã nuốt không trôi cục tức này, vì thế liền đuổi giết đến, gã chính là tiến hóa giả cấp Ánh Chiếu, thực lực dọa người, bởi vì gã chính là truyền nhân của nhất hệ Võ Phong Tử.

Anh ruột của Lịch Trầm Thiên đến rồi, lại còn chỉ đích danh Tào Đức, bảo hắn lập tức lăn ra đây giao nộp Mẫu Kim, nếu không đừng trách gã không khách khí.

Sở Phong trầm giọng lên tiếng: “Ngay cả đệ đệ ngươi cũng cảm thấy bản thân làm sai, đưa Mẫu Kim cho ta làm vật bồi tội, ngươi ở đây giả bộ oán thán cái gì, dựa vào đâu mà bắt ta trả lại, còn dùng ngôn ngữ nhục nhã ta?”

“Chính mình bò qua tạ lỗi, đừng để ta phải nói lần thứ hai!” Trầm Lịch Khôn lạnh lẽo lên tiếng.

Toàn bộ chiến trường đều an tĩnh, mọi người đều lộ ra sắc mặt khác thường, truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử quả nhiên bá đạo, dám bảo Tào Đức bò qua tạ tội, thực không hổ là người của nhất mạch kia.

Nếu là gia tộc khác, những đạo thống khác, có người nào dám chạy đến trận doanh Ung Châu mà đòi người như thế?

Trong thiên hạ này có lẽ cũng chỉ có nhất mạch của Võ Phong Tử, không cố kỵ gì hết, không kiêng nể ai cả!

“Có gan thì nói lại một câu thử xem!?” Sở Phong lạnh giọng đáp.

“Bò qua đây bồi tội, trả lại Huyền Hoàng Mẫu Kim, dập đầu tạ tội!” Tóc dài của Lịch Trầm Khôn bay loạn, hai mắt bắn ra chùm sáng lạnh băng, sát khí nồng đậm không gì sánh được.

“Ngươi là cái rắm gì, cảnh giới Ánh Chiếu mà ngon à, ông đây xử đẹp ngươi!” Sở Phong trực tiếp xuất thủ.

Hắn giống như một ngôi sao băng xẹt qua chân trời, hoành kích đại địa, ầm một tiếng đã biến mất tại chỗ, đánh về phía Lịch Trầm Khôn đang ở chiến trường.

Trong nháy mắt, thiên địa giống như sụp đổ, ánh sáng mang năng lượng của vùng đất này bất ngờ bạo phát, cái sỏi bay loạn, phù văn dày đặc, mảnh vỡ quy tắc dây dưa, cảnh tượng khiếp người.

Trong lúc mơ hồ, quỷ khóc thần gào, thiên địa nhuốm máu, dị tượng quá dọa người.

Phốc!

Huyết dịch nở rộ, Sở Phong lùi về phía sau, trong tay trái còn cầm một cánh tay máu chảy ròng ròng, có chút khủng bố.

Trong lúc nhất thời, bốn phía lạnh ngắt như tờ, đây là chiến tích huy hoàng cỡ nào?! Người kia chính là cao thủ trong cảnh giới Ánh Chiếu a, là truyền nhân của Võ Phong Tử, vậy mà lại bị Tào Đức tước mất một cánh tay?!

Chiến tích này quá khủng bố quá kinh thế, Tào Đức Tào Đại Thánh đánh ngã cao thủ cấp Ánh Chiếu của nhất mạch Võ Phong Tử?

Bình Luận (0)
Comment